1. Khi Tôi Bị Quấy Rối Lần Đầu Tiên
2. Lần Thứ Hai
Và Lần Thứ Ba
Cả hai sự việc này đều xảy ra trong khoảng thời gian chưa đầy một tuần, chính xác là chỉ cách nhau 5 ngày. Có lẽ điều mà bạn đang thắc mắc nhất bây giờ là tôi đã mặc gì vào ngày đó, phải không? Nhưng bạn sẽ thất vọng khi biết rằng tôi không mặc bất kỳ chiếc áo dây nào, không có quần ngắn. Tất cả những gì tôi mặc trong hai ngày đó đều giống nhau: áo thun rộng và quần dài rộng rãi, không bao giờ ôm sát. Vậy thì tôi tự hỏi, việc nạn nhân mặc gì có quan trọng không?
3. Dù nạn nhân mặc gì vào ngày đó, thì lỗi không bao giờ thuộc về họ.
Ngoài ra, không chỉ có những người ăn mặc đẹp mới bị xâm hại. Bạn có biết về một triển lãm nổi tiếng tại Bỉ mang tên 'Bạn mặc gì' không? Đó là nơi trưng bày những trang phục mà những người bị xâm hại đã mặc vào ngày xảy ra sự kiện. Tất cả đều là trang phục hàng ngày, không hề có dấu hiệu khêu gợi hay mời gọi, nhưng định kiến vẫn cứ nói.
'Một chiếc váy mùa hè. Vài tháng sau đó, mẹ tôi vẫn đứng trước tủ quần áo và than phiền về việc tôi không bao giờ chạm vào những chiếc váy nữa. Năm đó, tôi chỉ mới 6 tuổi'
'Một chiếc váy mùa hè. Vài tháng sau, mẹ tôi vẫn đứng trước tủ quần áo và than phiền về việc tôi không bao giờ chạm vào những chiếc váy nữa. Năm đó, tôi chỉ mới 6 tuổi'
'Một bộ sari. Một trang phục mà hầu như mỗi ngày tôi đều mặc. Lúc trước, tôi cảm thấy rất thoải mái khi khoác lên nó. Nó đã từng đem lại cho tôi những kỷ niệm ấm áp về tổ ấm, gia đình và bản thân tôi. Nhưng giờ đây, nó chỉ khiến tôi nhớ đến kẻ đó'
'Một bộ quân phục và thậm chí lúc đó tôi còn mang theo cả một khẩu súng. Quá nhiều để ngăn cản tất cả mọi thứ'
Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và nạn nhân vẫn phải đối mặt với nỗi đau mỗi ngày. Những cơn ám ảnh vẫn luôn đeo bám, đe dọa họ trong giấc mơ
4. Việc hiểu và cảm thông chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Sự cảm thông chưa bao giờ đến dễ dàng.
Tôi từng chia sẻ những trải nghiệm của mình với người giám hộ, nhưng bị chỉ trích vì chiếc quần ngắn và khuyên không nên tập thể dục. Đó là một thời gian đau lòng.
Phê phán nạn nhân khiến họ cảm thấy tội lỗi và không dám nói lên sự thật. Mạng xã hội là nơi mọi người dễ dàng phê phán mà không cần đối mặt. Đó là sự thiếu thấu hiểu và lòng thông cảm.
Tóm lại, việc mặc kín càng không thể thay đổi được suy nghĩ của những kẻ bệnh hoạn. Nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân, bảo vệ mình và hỗ trợ nạn nhân.
Không ai muốn sống trong lo sợ như nhân vật trong truyện. Chúng ta không thể quay lại quá khứ nhưng có thể thay đổi tương lai.
Tác Giả: Ngọc Bích