Trên blogradio.vn - Trước đó, tôi chưa bao giờ tin vào khái niệm 'tình yêu sét đánh' hoặc 'yêu từ cái nhìn đầu tiên'. Nhưng từ lúc đó, cho đến giờ, tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút. Một chút dịu dàng, ấm áp, và dĩ nhiên, còn kèm theo một chút đắng.
Các bạn đã từng nghe về Chuyện Của Ánh Sáng Nhỏ chưa? Nếu chưa, tôi sẽ kể cho các bạn nghe.
Chắc hẳn mọi người đều muốn biết Ánh Sáng Nhỏ là gì - có phải là một ngôi sao trên bầu trời, là ánh trăng soi sáng màn đêm, hay là một tia sáng xuyên qua khe lá vào căn phòng nhỏ? Thực ra, Ánh Sáng Nhỏ chỉ đơn giản là một 'ánh sáng nhỏ'. Ánh sáng nhỏ đột ngột hiện ra và chiếm lĩnh thế giới thầm kín của nó.
Vào một ngày không mưa cũng không nắng, không ồn ào cũng không yên bình, không êm đềm cũng không lo âu, và đặc biệt không có dấu hiệu báo trước nào. Trong căn phòng màu trắng sáng, Ánh Sáng Nhỏ bước tới từ đâu đó, chầm chậm tiến về phía tôi, nhưng lại nhanh chóng lan tỏa vào không gian 'sâu thẳm' bị bóng tối bao trùm từ lâu. Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong một nháy mắt nhưng đã làm cho tôi đứng cứng. Trước đó, tôi chưa bao giờ tin vào khái niệm 'tình yêu sét đánh' hoặc 'yêu từ cái nhìn đầu tiên'. Nhưng từ lúc đó, cho đến giờ, tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút. Một chút dịu dàng, ấm áp, và dĩ nhiên, còn kèm theo một chút đắng.
Kể từ ngày đầu gặp gỡ đó, tôi chỉ dám giữ hình bóng của Ánh Sáng Nhỏ trong tâm trí, trong trái tim mong manh nhạy cảm này. Bởi vì đây là một sự xuất hiện khiến tôi bối rối, và sau đó là sự e dè và lo sợ. Nếu Ánh Sáng Nhỏ lớn mạnh hơn, lan rộng hơn, liệu tôi có chịu nổi không? Hoặc nếu tôi không thể thích nghi với sự tồn tại đột ngột này và Ánh Sáng Nhỏ cảm thấy không thoải mái và rời đi, thì sao? Liệu tôi sẽ tiếp tục đơn độc, tìm kiếm và chờ đợi ánh sáng rực rỡ của riêng mình? Một cô gái chỉ có sự kiên nhẫn và kiên trì, ngày này qua ngày khác, luôn chờ đợi mà không biết điểm dừng. Người mà tôi mong đợi liệu có tồn tại thực sự không? Tôi đã nghĩ rằng đang chờ đón ánh bình minh sáng ngời của một buổi sáng mới, nhưng cuối cùng lại là ánh hoàng hôn chiếu sáng một cách u tối sau dãy núi.
Mình cảm thấy rối rắm, thật sự rối rắm. Ánh Sáng Nhỏ như một dấu hiệu từ vũ trụ gửi đến khi mình đang yếu đuối, suy sụp và căng thẳng, để mình được an ủi, được xoa dịu ngắn ngủi. Mỗi ngày gặp gỡ Ánh Sáng Nhỏ là niềm vui, là niềm hạnh phúc tỏa sáng trong đôi mắt luôn ẩn chứa nỗi buồn. Đó là nguồn năng lượng tích cực giúp mình vượt qua một ngày dài mệt mỏi và cũng là sự thận trọng trước những rung động của cuộc sống. Bạn hiểu không, khi ra khỏi cánh cửa phòng học và thấy một bóng đứng đợi mình, rồi đặt mũ bảo hiểm vào tay mình - đó là khoảnh khắc quý giá nhất, chạm vào sâu thẳm lòng người. Đối với một người thường chỉ biết chờ đợi như mình, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được những gì Ánh Sáng Nhỏ mang lại trên con đường về nhà. Mọi thứ sẽ đến khi cần, tình cảm mình dành cho Ánh Sáng Nhỏ cứ lớn dần theo thời gian dù lý trí đã cố gắng kiềm chế.
Đã từng trải qua bao khó khăn, mỗi lần gục ngã, mình lại đứng dậy, nhưng lần này mình không biết phải làm sao với Ánh Sáng Nhỏ. Khi Ánh Sáng Nhỏ ngủ, mình thao thức, khi Ánh Sáng Nhỏ tỉnh giấc, mình lại trầm tư, khi Ánh Sáng Nhỏ yếu đuối, mình lo lắng, và có lúc mình trốn đi không rõ lý do. Không mong muốn gì lớn lao, chỉ muốn Ánh Sáng Nhỏ ở bên cạnh, không quá nhiệt tình cũng không quá thờ ơ. Có khi mệt mỏi không chịu nổi nhưng không muốn để Ánh Sáng Nhỏ biết. Mình cố gắng trân trọng sự hiện diện một cách thầm lặng, tự nhiên, để Ánh Sáng Nhỏ tự do và tỏa sáng. Tất cả điều đó Ánh Sáng Nhỏ không biết, mọi thứ chỉ là trong lòng mình. Có khi mình tự mắng Ánh Sáng Nhỏ thật xấu xa, thậm chí là vô tâm. Nhưng mình có quyền gì để làm vậy, khi lý do duy nhất là tình cảm của mình.
Có câu nói rằng: “Tình đầu là để bỏ lỡ”, và cũng có một lời thoại trong một bộ phim: “Kỳ tích là khi người mình thích cũng thích mình, và kỳ tích không chờ đợi được”, nếu là bạn, bạn sẽ lựa chọn gì? Sống đến bây giờ, mình đã trải qua nhiều nỗi đau, từ ngỡ ngàng nhất cho đến đau đớn nhất. Nhưng dường như ông trời cho mình trải qua quá ít, nên muốn mình trải qua mọi điều trên thế giới này để mình loay hoay trong mớ lộn xộn đó thêm một lần nữa. Và nó đã có hiệu quả. Rất nhanh, mọi niềm vui cũng đến lúc tan biến, không niềm vui nào có thể kéo dài mãi mãi.
Giống như cách Ánh Sáng Nhỏ xuất hiện, khoảnh khắc mà mình lo sợ nhất đã đến, buộc mình phải quyết định. Hoặc là bảo Ánh Sáng Nhỏ ở lại thế giới này, hoặc để Ánh Sáng Nhỏ quay về nơi của mình. Quyết định không bao giờ dễ dàng, làm sao mới là quyết định đúng, không làm tổn thương ai, không hối tiếc về sau vì đã bỏ lỡ một người. Do dự, suy tới suy lui, nhận ra quyết định không khó như vậy. Kết thúc đã rõ ràng, mình vẫn cố chấp không buông. Hãy để tự nhiên diễn ra, người đến sẽ đi. Ánh Sáng Nhỏ sẽ tiếp tục chinh phục ước mơ của mình, và mình sẽ tiếp tục theo đuổi giá trị của cuộc sống dù có cô đơn. Nhưng có lẽ cần thêm thời gian để trả lời tất cả. Để lòng bình tĩnh, làm quen với sự trống rỗng, và chấp nhận sự thật.