blogradio.vn - Chúng ta đã trưởng thành đúng nghĩa, đã làm cha mẹ của một đứa con, đã trải qua những biến cố, niềm vui, nỗi buồn, tình yêu và bất hòa trong cuộc sống. Và quan trọng hơn hết, chúng ta nhận ra rằng mỗi người sẽ thay đổi khi bước vào hôn nhân.
Đã quá nửa đêm, bệnh viện giờ đã yên bình, không còn đông đúc, những khuôn mặt lo lắng hoặc căng thẳng. Riêng phòng cấp cứu vẫn giữ vẻ sôi động: tiếng máy thở, máy trợ tim, tiếng xe cấp cứu ồn ào trước cửa. Bác sĩ và y tá vội vã, người thân lo lắng cho bệnh nhân. Những cử chỉ không động, chỉ có hơi thở làm chứng cho sự sống, cùng với những người đau đớn hoặc đang chiến đấu với cơn đau. Tất cả điều này tạo nên không khí đặc biệt của nơi này.
Anh nằm yên trên chiếc giường ở góc phòng, với cánh tay buông thõng hai bên thân, khuôn mặt đỏ sạm, dây nhợ chằng chịt. Em không thể nào diễn đạt được cảm xúc của mình vào thời điểm này. Sự tức giận, đau buồn, hận thù hay sự tha thứ, tất cả đều hoà quện thành một mớ hỗn độn trong tâm trí. Em chỉ ngồi nhìn anh mà không nhìn thấy gì cả, những ký ức về quá khứ tràn về trong đầu.
Em và anh của ngày xưa đã khác lắm so với bây giờ. Chúng ta đã trải qua tuổi trẻ, yêu đương nồng nàn, say mê. Em từng hy sinh tất cả để ở bên anh, dù mọi người không đồng ý. Em tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng giờ đây em nhận ra mình đã quá ngây thơ. Mặc dù hiểu được điều đó, em vẫn yêu anh. Tuy nhiên, tình yêu của chúng ta không còn như trước, nó đã lụi tàn theo thời gian. Cuộc sống đầy những lo toan khiến em hiểu rằng không có màu hồng nào hoàn hảo, nó có thể rực rỡ, nhưng cũng đầy sắc màu. Và đôi khi, một màu sắc mới lại mang lại sự êm dịu, đưa em vào giấc ngủ yên bình. Cuộc sống cũng giúp em nhận ra những khuyết điểm của bản thân và anh. Điều này khiến chúng ta ngày càng xa cách.
Trong mắt nhau, chúng ta không còn nhìn thấy đẹp đẽ, mà thậm chí có thể thấy những khuyết điểm nhiều hơn. Anh từng đánh giá em so với người phụ nữ của hàng xóm, vì cô ấy không bao giờ tranh cãi với chồng. Em tức giận về sự so sánh đó. Khi nói như vậy, anh có thể tự hỏi liệu anh có phải giống như người đàn ông của cô ấy không. Cuộc tranh luận chỉ làm đau đớn cả hai. Một buổi sáng, em nghe tiếng gào khóc của hàng xóm, tiếng la hét của chồng, và tiếng van xin của đứa con nhỏ. Họ cũng có vấn đề riêng, họ nén nỗi đau cho đến khi không thể nữa và bùng nổ. Họ đã đưa ra quyết định ly hôn, đứa con ở với bà ngoại, và người chồng sống một mình. Anh đã im lặng khi nghe em kể lại câu chuyện đó. Rồi anh ôm em, và chúng ta ngồi im lặng với nhau. Có lẽ đó cũng là một loại hạnh phúc.
Câu chuyện đó chỉ là một trong hàng ngàn sự kiện mà chúng ta đã cùng nhau chứng kiến và suy ngẫm. Thật đáng tiếc rằng nó không thể ngăn chặn được những xung đột xuất hiện trong cuộc sống. Chúng ta đã từng tranh luận với nhau bao nhiêu lần, từ tranh cãi đến cãi vã, từ nói nhỏ đến nói to, có những khi kết thúc trong hòa bình nhưng cũng không ít lần trong sự giận dữ và oán trách.