Ngày 16.04.2023, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Những thành phố mơ màng bắt đầu vào lúc 4h. Từ 2h tớ đã xếp hàng chen vào dòng người đông đúc sát sân khấu. Một mét vuông mười người, cộng thêm cái nóng đầu hè Hà Nội làm không khí ngột ngạt. Tớ bước lên, rời xa chỗ bạn bè đang ngồi để tiến ra ngoài sự kiện, nơi có làn gió nhẹ từ mặt hồ công viên Yên Sở. Đó là lần đầu tớ gặp cậu. Cậu đứng một mình ở hành lang sự kiện, đeo tai nghe Galaxy Buds màu tím, vài sợi tóc vướng lên ngôi sao nhỏ cậu trang trí bên khóe mắt. Ánh mắt xa xăm nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng. 30 phút trôi qua, chúng ta lặng lẽ đứng như thế. Bên ngoài, người ta rộn ràng check-in tấm banner mùa hè của những thành phố mơ màng. Dòng người xếp hàng mua nước uống. Không khí buổi diễn nóng dần. Gần 3h30, công việc setup sân khấu hoàn tất. Tớ rời chỗ đứng tìm lại đám bạn đã bỏ quên, phía trên đám đông đang dậy sóng. Khác với cảm giác mệt mỏi ban đầu, khi âm nhạc vang lên, tớ đắm chìm trong cảm xúc mà Ngọt, Vũ hay MCK... mang lại. La hét, gào thét từ 4h đến 11h đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể tớ trên giường nhưng tâm trí còn ở Công viên Yên Sở. Tớ lên Facebook xem lại video của từng nghệ sĩ, đọc từng comment các bạn để lại. Và rồi, tớ thấy comment của cậu.
NTMM set diễn mùa hè của Cá Hồi Hoang
Thứ hai, hai người xa lạ bất ngờ quen biết nhau
Đọc các bình luận, tôi nhận ra mình là nhân vật chính trong câu chuyện này, và người viết là cô gái đeo galaxy bugs tím đứng ở hành lang sự kiện. Và rồi, tôi đã thực hiện một hành động mới mẻ, nhắn tin với người lạ mà tôi chưa từng gặp. Tôi đã sử dụng một nick clone để nhắn tin với page clone mà bạn đã sử dụng để bình luận. Tôi nhắn, bạn trả lời. Câu chuyện kéo dài trong vòng 2,3 ngày. Đến hôm thứ ba, tôi nhận ra rằng việc FA quá lâu đã làm mờ kỹ năng tôi từng rất tự tin, đó là kỹ năng nhắn tin với gái. Tôi thừa nhận với bạn. Nếu được, bạn có muốn gặp mặt trực tiếp ở quán cafe không? Một người mới quen biết, đang nhắn tin bằng nick clone. Tôi không cảm thấy an tâm khi mời bạn nhưng cuối cùng bạn đã đồng ý. Tôi chọn 'Ơ kìa Hà Nội', một quán cafe mà tôi rất thích làm điểm hẹn.
Khoảng sân mà tôi và bạn đã từng gặp nhau
Tôi hẹn bạn lúc 3 giờ, tôi đến sớm và leo lên tầng thượng để ngồi thưởng thức một ly sữa chua đáng đá, tận hưởng bầu không khí yên bình trên tầng thượng của một khu tập thể cũ. Bạn xin lỗi vì muộn 30 phút, tôi ngồi đợi. 30 phút sau, bạn bước lên từ cầu thang. Bạn đã làm cho tôi say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc đang tràn ngập trong tôi. Bạn khoác chiếc áo khoác nhung dù trời đã rất nóng. Bạn ngồi xuống bên cạnh tôi. Chỉ có hai chúng ta trên sân thượng. Tôi và bạn nhìn về phía trước. Thời gian trôi qua nhưng chúng tôi vẫn ngồi nói chuyện về âm nhạc, về những khó khăn của thời sinh viên. Một tiếng rữa đã trôi qua nhanh chóng, và quán 'Ơ kìa' đã đóng cửa. Điện thoại của bạn rung, bạn lấy ra và cho vào túi. Bạn quay lại và xin lỗi vì đã nhìn điện thoại. Tôi biết, đó chỉ là một lời xin lỗi lịch sử giữa những người mới quen biết. Nhưng bạn có biết không, đó là lần đầu tiên tôi nghe được lời xin lỗi đó từ một cô gái. Từ trước đến nay, tôi luôn mơ tưởng về việc có một người ngồi cùng tôi ở Hồ Tây, uống StrongBow và quên hết mọi thứ xung quanh. Chỉ có hai chúng tôi... Và khi tôi nghe bạn nói như vậy, tôi biết rằng đó không chỉ là mơ ước nữa. 'Ơ kìa' đã đóng cửa, tôi dẫn bạn xuống từng bậc thang của khu tập thể cũ. Khi đến nơi, bạn vội vàng bắt Grab để kịp giờ làm việc. Trước khi rời đi, bạn hỏi: 'Tôi biết rằng tìm một người để nói chuyện rất khó, liệu bạn có thể cho tôi cơ hội tiếp tục nhắn tin với bạn không?' Trong đầu tôi tự hỏi: 'Thực sự thì câu hỏi này nên là của tôi chứ nhỉ?' Và rồi tôi đồng ý.
Khi trở về nhà, chúng ta tiếp tục trò chuyện. Tôi hỏi bạn rằng 'Bạn có biết tại sao tôi lại chọn quán cafe Ơ kìa Hà Nội làm điểm hẹn cho cuộc gặp gỡ của chúng ta không?'. Bạn tỏ ra tò mò. Và sau đó, tôi gửi cho bạn một tập podcast mà tôi rất thích, được ghi âm tại quán cafe mà tôi yêu thích.