Trước Khi Mở Cuốn Sách Này, Với Kinh Nghiệm Đau Đớn Từ Tác Phẩm Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Gọi của Cùng Tác Giả, Tôi Nghĩ Rằng Đây Sẽ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Buồn Bã Với Kết Thúc Buồn Bã, Xa Tận Bờ Nguy Hiểm Như Trong 5 Centimet Trên Giây. Nhưng Không, Đây Là Một Câu Chuyện Có Kết Cục Trọn Vẹn Và Ấm Áp.
Sau Khi Đọc Xong Quyển Sách Này, Ý Nghĩa Của Tiêu Đề Gần Như Sẽ Thay Đổi Trong Cách Nhìn Của Bạn. Ngòi Bút Của Ichikawa Takuji Vẫn Luôn Hấp Dẫn Như Vậy, Nhẹ Nhàng Dẫn Dắt Độc Giả Tự Mình Khám Phá Những Ý Nghĩa Sâu Sắc Ẩn Sau Những Từ Ngữ Đẹp Như Thơ. Lời Chào Đến “Người Kia” Không Chỉ Mang Ý Nghĩa Tình Cảm Mà Còn Có Ý Nghĩa Sâu Xa. Đó Có Thể Là Lời Chào Từ Biệt Từ Người Đã Đi Xa Đến Một Thế Giới Mà Chúng Ta Không Thể Tiếp Cận. Đó Cũng Có Thể Là Lời Chào Đến Những Người Thân Yêu Dù Cách Xa Hàng Nghìn Dặm, Trái Tim Chúng Ta Vẫn Luôn Kết Nối Với Họ Bằng Một Cách Đặc Biệt Nào Đó Của Tâm Trí.
Điều Gì Làm Tôi Bị Thu Hút Để Viết Bài Cảm Nhận Về Cuốn Sách, Về Tác Giả Này?
Những Sự Tình Cờ Tuyệt Vời, Hoặc Còn Được Biết Đến Với Tên Gọi Là Định Mệnh, Có Thể Được So Sánh Với Những “Ông Trăng Ông Sáo” Dẫn Dắt Mọi Diễn Biến Trong Các Tác Phẩm Của Ichikawa Takuji. Giống Như Cha Của Satoshi, Ông Ấy Có Một Niềm Tin Mạnh Mẽ Vào Định Mệnh. Định Mệnh Là Một Thứ Mỏng Manh Như Một Tia Sương Luôn Làm Ta Cảm Thấy Rằng Nó Có Thể Tan Chảy Bất Cứ Lúc Nào. Nhưng Từ Những Từ Ngữ Mang Hương Thơm Đặc Trưng Của Thơ Tình, Một Thứ Mang Màu Sắc Huyền Ảo Như Vậy Lại Có Thể Biến Hóa Thành Điều Hiển Nhiên, Đẹp Đẽ, Quyến Rũ Mọi Độc Giả Yêu Thích Sự Phân Biệt Giữa Hiện Thực Và Mộng Mơ. Không Biết Từ Bao Giờ, Trong Tâm Trí Tôi Đã Tạo Ra Một Không Gian Trống Rộng Lớn, Chỉ Dành Cho Các Tác Phẩm Của Nhà Văn Ấy. Tôi Không Phải Là Người Mê Mẩn Văn Học Lãng Mạn, Cũng Không Phải Là Người Theo Đuổi Tinh Thần, Nhưng Văn Học Của Ông Luôn Làm Mắt Tôi Mê Mải Mỗi Khi Đọc Đến Chữ Cuối Cùng. Và Khi Kết Thúc, Trong Tôi Là Những Cảm Xúc Lâu Dài Từ Cuốn Sách. Mỗi Lần Đọc, Tôi Cảm Thấy Như Mình Đang Bước Vào Một Thế Giới Mơ Mộng, Huyền Bí Trong Cuốn Sách Và Có Vẻ Như Tôi Có Thể Hiểu Được Cảm Nhận Mơ Hồ Của Những Người Chứng Kiến Không Thực Sự Đó.
Nhận Xét Về Nhân Vật Và Mối Quan Hệ Trong Câu Chuyện
Nếu Tôi Được Chọn Một Nhân Vật Có Ảnh Hưởng Nhất Trong Câu Chuyện Này, Tôi Sẽ Chọn Người Cha Của Satoshi Mà Không Hề Do Dự. Tôi Cảm Thấy Mình Có Điều Gì Đó Kỳ Lạ, Khi Loại Bỏ Lý Trí Để Phân Tích Hiện Thực, Ngón Tay Tôi Lại Tự Động Ghi Lại Những Suy Nghĩ Sâu Sắc Trong Tâm Hồn. Đối Với Tôi, Không Có Khái Niệm Về Chính Phụ, Chỉ Có Nhân Vật Nào Có Thể Tác Động Đến Tâm Trạng Của Tôi Nhiều Nhất, Đó Chính Là Người Tôi Muốn Bàn Luận Đầu Tiên. Người Cha Của Satoshi Là Một Mẫu Người Thân Lý Tưởng Đối Với Tôi Và Mọi Người Khác. Ông Là Một Người Cha Đầy Năng Lượng, Mang Trong Mình Một Tinh Thần Lạc Quan Sống Động, Vượt Qua Ranh Giới Tuổi Tác Và Các Định Kiến Phổ Biến. Một Người Đàn Ông Mười Bảy Tuổi Mang Trong Mình Tinh Thần Trẻ Trung Cùng Sự Bình Tĩnh Dịu Dàng Của Một Người Cao Niên, Tạo Nên Một Sự Hòa Quyện Đặc Biệt. Độc Giả Sẽ Không Thể Không Cười Trước Sự Xuất Hiện Của Ông, Nhưng Cũng Sẽ Có Những Lúc Bị Khiến Phải Nghiêm Trọng Nghĩ Về Cuộc Sống. Ông Có Một Tình Yêu Đẹp Đẽ Với Vợ Mình, Dù Chỉ Kéo Dài 27 Năm, Nhưng Tất Cả Những Kỷ Niệm Tình Yêu Vẫn Tươi Đẹp Trong Tâm Trí Ông Như Ngày Nay.
Nơi Đây Giống Như Một Điểm Kết Nối. Nó Kết Nối Chúng Ta Và Bà Ấy. Nhưng Chỉ Cần Biết Một Bí Mật Nhỏ, Chúng Ta Có Thể Kết Nối Với Nhau Mà Không Cần Đến Nơi Đây. Dù Chúng Ta Ở Giữa Đám Đông Hay Không.
Chúng Ta Luôn Tìm Kiếm Một Tình Yêu Lãng Mạn Như Trong Phim, Nhưng Sự Kết Nối Trọn Vẹn Mới Thực Sự Là Đích Đến Phải Không?
Khi Nghĩ Về Thời Gian Còn Lại Trong Cuộc Sống, Tôi Cảm Thấy Dường Như Không Đủ Thời Gian Để Nuôi Dưỡng Một Sinh Linh Nhỏ Bé Đến Người Trưởng Thành. Hai Chúng Ta Đã Cố Gắng Nuôi Dưỡng Anh. “Ông Bố Trẻ” Năm Mươi Tuổi Và “Bà Mẹ Trẻ” Bốn Mươi Ba Tuổi. Chúng Ta Tiếp Tục Phấn Đấu Để Hòa Nhập Với Những Ông Bố Bà Mẹ Tuổi Trẻ Hơn Một Nửa. Mặc Dù Vậy Mọi Thứ Vẫn Rất Vui Vẻ. Đi Cùng Bà Ấy Mua Quần Áo Lót Cho Anh, Đi Siêu Thị Mua Sữa Bột, Rồi Đẩy Xe Nôi Đi Dạo Trong Công Viên, Tất Cả Đều Rất Vui Vẻ. Nhìn Thấy Bà Ấy Làm Mẹ Cũng Là Niềm Hạnh Phúc Của Tôi. Hình Ảnh Bà Ấy Khi Cho Anh Bú Sữa Trông Xinh Đẹp Như Thiên Thần. Bà Ấy Đẹp Lắm. Chẳng Mấy Chốc Mà Anh Lớn, Bắt Đầu Đi Học. Hai Chúng Ta Tham Gia Hầu Hết Các Sự Kiện Của Trường Học Trong Phạm Vi Thời Gian Và Sức Khỏe Cho Phép. Dù Biết Rằng Anh Không Thích Nhưng Điều Đó Là Quyền Lợi Của Cha Mẹ. Chúng Ta Không Thể Nhượng Bộ. Chúng Ta Còn Đi Cùng Nhau Dự Lễ Khai Giảng Cấp Ba Của Anh. Hồi Đó Sao Mà Tươi Trẻ…”
Ngày Xưa, Cha Tôi Đã Sáu Mươi Lăm Tuổi Nhưng Ngồi Trên Ghế Của Phụ Huynh, Lưng Ông Vẫn Thẳng Hơn Tất Cả Mọi Người.
“Chúng Tôi Đã Đánh Rơi Tay Nhau Trong Lặng Lẽ. Nói Với Nhau Rằng, Chúng Ta Đã Chèo Thuyền Quá Tuyệt Vời, Thật Vui. Hai Năm Sau Đó, Bà Ấy Ra Đi. Dù Sao, Không Có Gì Đáng Nuối Tiếc. Kết Hôn Khi Đã Cao Tuổi, Hơn Nữa Lúc Đó Mẹ Anh Cũng Yếu, Ta Không Thể Lơ Là Bà Ấy Đến Một Phút. Nhưng Chúng Ta Đã Ở Bên Nhau Được Hai Mươi Bảy Năm Rồi Đấy. Ta Cảm Thấy Mình Rất May Mắn. Vì Ta Đã Có Cơ Hội Sống Bên Người Mình Yêu Thương Trong Suốt Thời Gian Đó. Lời Cuối Cùng Của Bà Ấy Là, “Anh Ơi, Nhìn Kìa…” Chắc Là Bà Ấy Nhìn Thấy Gì Đó Và Muốn Chỉ Cho Ta Xem. Ta Rất Mong Chờ. Có Lẽ Đó Phải Là Một Thứ Gì Đó Đẹp Đẽ. Khi Đi Dạo, Bà Ấy Thường Nói Và Trỏ Cho Ta Xem. Như Bông Hoa Me Đất Nở Bên Lề Đường, Hay Mảnh Trăng Lưỡi Liềm Lóe Lên Giữa Bầu Trời Đêm. Luôn Có Lúc Ta Phải Hỏi Bà Ấy Đã Nhìn Thấy Gì Mới Được…”
Chắc Hôm Nay Cũng Vậy, Trước Khi Đi Ngủ Cha Tôi Sẽ Nói Chuyện Với Mẹ. Hỏi, Em Có Khỏe Không?
Ichikawa Đưa Ra Một Chủ Đề Suy Tư Thú Vị: Liệu Có Phải Định Kiến Về Tuổi Tác Mà Con Người Đặt Ra Luôn Luôn Đúng? So Với Người Lão Niên Trẻ Mãi Không Già, Suzume - Người Chị Của Karin Lại Là Một Hình Mẫu Đối Lập, Nhưng Cũng Mang Đến Sự Tương Đồng: Trong Đời Thực, Cô Là Một Cô Gái Ba Mươi Sáu Tuổi Với Ngoại Hình Trẻ Trung; Trong Tâm Hồn, Cô Vẫn Giữ Nguyên Tuổi Thơ, Đến Khi Tỉnh Dậy, Cô Vẫn Chưa Lớn Hơn Mười. Dưới Góc Nhìn Của Tôi, Cho Phép Tôi Giải Thích Từ Lời Của Người Cha Nhân Vật Tiểu Thuyết Gia Của Yuji:
Tiểu Thuyết Giống Như Nước Mắt. Nước Mắt Có Thể Nhìn Thấy Bằng Mắt Thường Nhưng Không Ai Có Thể Nhìn Thấy Quá Trình Nội Tâm Dẫn Đến Nó. Chỉ Cần Cháu Nghĩ Nước Mắt Là Từ Ngữ Lấp Đầy Khung Sườn Bản Thảo Là Đủ.
Cố Khung Sườn Bản Thảo Như Thế Giới Nội Tâm Trọn Vẹn Của Suzume. Dù Không Thấy Bằng Mắt Thường, Hay Chưa Được Chứng Minh Bằng Phương Pháp Khoa Học, Những 'Giọt Nước Mắt' Đã Lấp Đầy Thế Giới Nội Tâm Của Cô Trong Suốt Hai Mươi Năm Ngủ Vùi. Đó Là Điều Chỉ Có Cô Và Những Người Đã Tận Mắt Chứng Kiến Quá Trình Trưởng Thành Ấy Mới Hiểu.
Suzume Khoanh Hai Cánh Tay, Ngước Lên Bầu Trời Và Nói, “Ước Gì Mình Được Thấy Một Giấc Mơ Như Thế Này.” Chị Mỉm Cười Rạng Rỡ, “Trong Giấc Mơ Đó Mọi Người Đều Đang Kết Nối Với Nhau. Chúng Ta, Rồi Những Người Trước Đây Đã Từng Sống Trên Con Phố Này, Tất Cả. Em Không Nghĩ Đó Là Một Giấc Mơ Tuyệt Vời Sao?”
Chúng Ta Không Chia Lìa Mà Đang Gắn Kết Với Nhau. Ai Cũng Sẽ Là Chất Xúc Tác Cho Hai Người Nào Đó Và Cuộc Đời Này Tràn Đầy Những Phản Ứng Hóa Học.
Liệu Mọi Điều Có Phải Như Vậy Không?
Yêu Một Ai Đó, Dù Có Mất Người Ấy Đi Chăng Nữa Thì Ta Cũng Sẽ Không Bao Giờ Quên Được Nỗi Buồn Và Hình Bóng Cũ. Nỗi Buồn Càng Sâu Thì Các Kí Ức Càng Khắc Mạnh Vào Trái Tim Ta Và Đọng Lại Như Mới.
Nếu Như Thế Thì Ta Không Thể Quên Họ. Quên Việc Họ Vẫn Hiện Diện. Quên Việc Yêu, Được Yêu Và Trao Cho Nhau Nụ Cười. Chắc Chắn Tất Cả Đều Có Ý Nghĩa.
“Em Đã Hiểu Tại Sao Chúng Ta Lại Bị Cuốn Vào Kỷ Niệm Tha Thiết Như Vậy Chưa?”
Tôi Gật Đầu.
Tại Sao Chúng Ta Lại Hướng Về Quá Khứ?
Có Lần Karin Đã Nói Với Tôi Rằng, Đó Là Bản Năng Của Con Người. Con Người Là Sinh Vật Không Thể Không Ngoái Lại Phía Sau. Cảm Xúc “Nhớ Nhung” Cũng Đồng Nghĩa Với Việc Kiếm Tìm “Thời Gian” Xưa Cũ. Yêu Mọi Khoảnh Khắc, Quý Trọng Cuộc Đời, Những Ý Nghĩ Đó Tạo Nên “Giấc Mơ,” Và Giấc Mơ Ấy Là Thế Giới Mà Những Người Ta Yêu Đang Sống.
“Rất Nhiều Người Đã Truyền Đạt Quan Điểm Này Cho Chị. Dĩ Nhiên Trong Đó Có Cả Bố Em.” Đến Đây Suzune Cắn Chặt Môi Dưới. Chiếc Răng Khểnh Trắng Trông Rất Dễ Thương. Nhận Ra Ánh Mắt Của Tôi, Ngay Lập Tức Chị Giấu Hàm Răng Vào Phía Trong Cặp Môi. Và Rồi Chị Ghé Mặt Lại Gần, Nói Như Thì Thầm. “Bố Em Có Gửi Lời Nhắn Lại Đấy.”
“Lời Nhắn?”
“Ừ. Chị Nghĩ Vì Bố Em Đã Chân Thành Nhờ Chị Chuyển Lời Này Đến Em Nên Chị Mới Ở Đây Như Thế Này. Sức Mạnh Trong Ý Nghĩ Của Bố Em Đã Đánh Thức Chị Dậy.”
Suzune Nhìn Trân Trối Vào Mắt Tôi. Qua Ánh Mắt Mạnh Mẽ Đó, Có Vẻ Chị Định Chuyển Đến Tôi Cả Những Tình Cảm Không Thể Diễn Đạt Thành Lời. “Ông Bảo Rằng Ông Rất Yêu Em.”
Hốt Nhiên, Ống Mũi Tôi Đau Nhói. Tôi Nghiến Mạnh Quai Hàm, Cố Kìm Nén Cảm Xúc Đang Chuẩn Bị Trào Ra.
“Ta Rất Lo Lắng Vì Đã Để Lại Con Trai Ta Một Mình. Anh Em Không Có, Mẹ Thì Đã Mất Sớm. Ta Cũng Đã Cố Gắng Nhưng Chỉ Dốc Sức Được Đến Đây.”
Tôi Vẫn Cắn Răng, Gật Đầu.
“Ông Bảo Vì Sinh Con Khi Tuổi Đã Cao Nên Nâng Niu Quá Cẩn Thận, Khiến Con Trai Trở Thành Một Người Không Trông Cậy Được. Vì Lẽ Đó Mà Ông Lo Lắng Khi Chẳng Chuẩn Bị Tinh Thần Mà Đột Nhiên Ra Đi Thế Này.”
“… Bố Em Bao Bọc Con Cái Quá Phải Không?” Tôi Nói Như Thì Thầm Bằng Cổ Họng Cứng Đờ. “Còn Yuji Với Momoka Mà. Em Đâu Có Sao…”
“Cha Mẹ Thường Như Vậy, Phải Không?”
'Anh ta không bao giờ sợ cô đơn. Hoàn toàn không cảm thấy áp lực phải theo đuổi những gì người khác làm. Anh ta tin tưởng vào bản thân và không hề dao động. Và, nhờ điều đó, anh ta không còn phải chịu gánh nặng nào nữa. Hoàn toàn tự nhiên, thoải mái và bình yên.'
Tôi nhớ lại đêm cuối cùng ở bên cạnh bố. Đó là ba ngày trước khi bố tôi ra đi vào 'thế giới bên kia.'
Và thực sự, đêm đó tôi và bố đã cùng nhau thưởng thức mì udon nấu nhừ ở căn hộ của chúng tôi.
Tôi không nhớ chính xác tại sao chúng tôi lại bàn luận về điều này, nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng có lẽ bố đã cảm nhận được sự khắc khe của số phận.
“Tôi xin lỗi,” lúc đó bố nói.
Có lẽ mọi người lớn ngày xưa đều truyền đạt như vậy. Tôi cũng đã trưởng thành và tin rằng nếu có con, tôi sẽ dạy chúng theo cách tương tự.
“Ở thời điểm hiện tại, trong một thế giới đầy ích kỷ, những lời đó có thể đã lỗi thời phải không? Đôi khi, tôi cũng phải suy nghĩ về điều này. Liệu có khả thi không?”
“Không sai đâu ạ.”
Nhờ tuân thủ những lời dạy của bố, tôi có một cuộc sống an lành. Tôi cảm thấy hài lòng. Dù cuộc sống của tôi có đơn giản hơn nhiều so với những người đàn ông khác, nhưng nó phản ánh phong cách của tôi. Tôi không mê hoặc với những chuyến du lịch xa hoa, không dính líu vào những mối quan hệ lãng mạn với phụ nữ đẹp, nhưng tôi không cảm thấy hối tiếc. Vì thế, tôi biết ơn bố. Tôi cảm thấy may mắn khi là con của bố. Bố không phải lúc nào cũng công nhận tôi, phải không? Dù tôi không làm được điều gì đó khiến bố mẹ tự hào, bố vẫn nói rằng “Con đã cố gắng hết sức rồi, tốt lắm” đúng không? Dù tôi không có thành tích đáng tự hào, bố vẫn ở bên tôi và yêu thương tôi vô điều kiện đến bây giờ. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Có gì cần hơn nữa chứ?
“Vậy nên,” tôi khẳng định. “Bố không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. Như thế này là quá đủ rồi. Đối với con, như thế này là hoàn hảo.”
Người ta thường nói rằng môi trường xã hội và hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng đến tính cách của mỗi người. Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Được sinh ra và lớn lên trong một gia đình yêu thương, tôi đã có cơ hội phát triển một tâm hồn mạnh mẽ, tự tin và không sợ hãi với cuộc sống. Tôi tin rằng những ai từng trải qua những khó khăn và nỗi đau trong cuộc sống cũng sẽ cảm thông với suy nghĩ của tôi: Không gì đáng sợ hơn việc bị lạc lõng và cô đơn giữa những nỗi sợ hãi riêng tư của bản thân.
Hãy tưởng tượng Yuji như thế nào? Nếu phải miêu tả anh ấy, có lẽ đó sẽ là hình ảnh của một người có vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần, với mái tóc rối bù, đeo cặp kính đen đơn giản, kiểu dáng giống như một học sinh cổ điển, như Satoshi đã mô tả khi gặp anh ấy lần đầu. Trong suốt chặng đường câu chuyện, Yuji thường chỉ xuất hiện trong những kí ức của người khác, đặc biệt là của Satoshi. Tuy nhiên, trong ký ức đó, anh vẫn hiện lên như một hình ảnh sống động, không bị thời gian làm mờ đi. Mỗi niềm đam mê và sự cống hiến của anh luôn đi kèm với những lý do sâu xa từ quá khứ.
Tất cả những bức tranh mà Yuji vẽ đều toát lên sự đau khổ, buồn bã và cô đơn.
Một chiếc xe ba bánh với tay lái cong, phủ bụi và gỉ sét. Phía sau yên xe có dòng chữ 'xe ba bánh' nhưng đã phai mờ dần. Hoặc là một con khỉ bông đang chuẩn bị ném chuối nhưng đột ngột dừng lại. Miệng con khỉ vẫn mở rộng, như thách thức thế giới xung quanh. Có lẽ nó không bao giờ quay trở lại vẻ ngoài hiền lành như trước.
Có một bức tranh khác như thế này. Trông nó giống như phòng ngủ của một ai đó, với tấm rèm treo trước cửa sổ, và một cái hòm cũng như một cái tủ đơn giản. Giữa căn phòng, có một chiếc giường với màn che nhưng trên giường lại nằm một con chuột chết. Có lẽ nó lạc vào ngôi nhà của một cô bé nào đó và kết thúc cuộc hành trình của mình ở đó. Tình huống này giống như một câu chuyện ngụ ngôn sống động và chân thực, không giống với những câu chuyện thông thường.
Sở thích vẽ những đồ vật đã bị bỏ rơi là một phần của tính cách đặc biệt của Yuji. Khi vẽ, anh ta chú trọng quan sát và mô tả từng chi tiết của những vật thể bị hư hại, như là cách anh ta vẽ lên cuộc đời của mình với một tuổi thơ không hoàn hảo. Khi đọc về anh ta, tôi cảm thấy đồng cảm với quan điểm của Satoshi về Yuji. Yuji không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, ngay cả những người làm hại cho anh ta. Có phải đây là một cách biểu hiện của tự hủy hoại? Yuji thà chịu đau đớn hơn là làm tổn thương người khác. Anh ta tha thứ cho người mẹ đã bỏ rơi mình hai lần, và chịu đựng cuộc sống nợ nần và đau khổ. Sự kiên trì của Yuji trong việc không từ bỏ tính nhân từ, giống như cách anh ta kiên trì theo đuổi sở thích bị coi là lạ lùng. Khó có thể viết một bình luận về anh ta, có lẽ do tôi không hiểu được cách sống của anh ta, nhưng tôi biết chắc rằng, đó không phải là sự ghét bỏ. Tôi luôn mong muốn gặp được một người như Yuji, để xác nhận rằng, sự tốt lành không bao giờ biến mất.
Về Karin, nhân vật chính của câu chuyện, cô để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc nhưng không quá lớn lao. Trong kí ức của Satoshi, cô là một cô gái mặc trang phục nam tính, với chiếc răng nạp khó có thể che giấu được vẻ đẹp của mình. Khi gặp lại cô sau mười lăm năm, cô đã trở thành một người mẫu, diễn viên nổi tiếng, là mơ ước của hàng ngàn người đàn ông, mặc dù đó chỉ là một bức màn che kín. Trong suy nghĩ của tôi, những nhân vật nữ trong văn học Nhật thường có vẻ dịu dàng và mờ nhạt. Nhưng Karin đã thay đổi suy nghĩ đó của tôi. Tôi thấy một sức mạnh đáng kinh ngạc ở cô. Cô không bao giờ bỏ rơi bạn bè và sẵn lòng đứng lên bảo vệ họ bằng cách mạnh mẽ, nhưng vẫn biết cách kiểm soát hành vi của mình. Cô là một người sống mạnh mẽ và lạc quan, dù cuộc sống không hề dễ dàng. Khoảnh khắc Satoshi nhận ra tình trạng của cô cũng là lúc mặt nạ của một diễn viên bắt đầu phai nhạt.
“Công việc người mẫu hoặc diễn viên đã đủ khó khăn rồi. Cậu nên nghĩ về điều đó,” Karin nói. “Cậu có biết có bao nhiêu người ở đất nước này biết tớ không?”
Natsume nói rằng tám mươi phần trăm nam giới từ mười đến ba mươi tuổi biết đến cô. Đó là một con số đáng kể. Nhưng Karin gần như không quen họ.
“Áp lực đó thật sự khủng khiếp. Mọi người đều nói rằng, Morikawa Suzune có lẽ đã béo lên đúng không? Mười triệu người quan tâm đến việc tớ không tập luyện trong ba ngày. Tớ thật sự cảm động.”
“Đúng vậy,” tôi gật đầu đồng ý.
“Thực sự, mọi thứ đều diễn ra như vậy. Từ những vấn đề lớn đến những vấn đề nhỏ. Trái tim mong manh của tôi không thể chịu đựng hết được những điều như thế.”
Thực tế thì vậy. Nghe như thật vậy. Karin thở dài một cách chân thành. Tiếng thở dài của một diễn viên xuất sắc nhưng tôi chỉ tin vào những nỗi đau mà cô vẫn chưa lộ ra. Sự thật chắc chắn nằm ở đó.
Hai người họ đến với nhau không dễ dàng. Nhưng cuối cùng, đó vẫn là một câu chuyện tình yêu đẹp, thanh bình và không có sự xáo trộn. Rất may, chúng ta có một kết thúc hạnh phúc. Mọi lời hứa đều được thực hiện.
Tình yêu là như thế đấy phải không? Giống như môn chạy 400 mét, nếu rèn luyện hàng ngày thì bạn sẽ đạt được mục tiêu; hoặc như hoa trong chậu, nếu được tưới nước đầy đủ thì sẽ nở hoa. Nhưng tình yêu lại khác biệt. Vì nó cần sự tương tác, nên chỉ một mình nỗ lực không đủ. Có lẽ nó phải trải qua một quá trình phức tạp. Tình yêu luôn là một điều không lý giải được, có thể do tác động phức tạp của sự tương tác đó phải không?
Điểm dừng
Nếu bạn muốn tìm kiếm một cuốn tiểu thuyết lãng mạn để thư giãn sau một ngày làm việc vất vả, hãy đến với tác phẩm của tác giả Ichikawa Takuji. Mỗi từ ngữ được chọn lọc kỹ lưỡng sẽ làm dậy sóng những cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng bạn. Dù bạn có tính cách thực tế đến đâu, có lẽ sẽ có một phần của trái tim bạn được mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngôn từ tinh tế này. Hoặc có thể bạn sẽ rút ra những bài học quý giá cho bản thân.
Nhận xét chi tiết từ: Yến Ly - MytourBook
Ảnh: Yến Ly - MytourBook