Bạn đã từng rơi vào một mối quan hệ mơ hồ chưa? Tôi tin là đã, bởi vì tôi cũng từng trải qua điều đó.
Hmmm…. Mối quan hệ không có tên ấy, mối quan hệ 'trên cơ sở tình bạn, dưới bóng tình yêu' thực sự tồi tệ hơn cả việc thổ lộ tình cảm thất bại, hơn cả yêu đơn phương, thậm chí, có thể còn tồi tệ hơn việc bị phản bội.
Đó là khi hai người không phải là người yêu, nhưng cũng không phải là bạn bè bình thường. Đó là khi không ai dám thổ lộ tình cảm nhưng lại không thể nói lời chia tay.
Đó là khi hai người quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho nhau trong từng hành động, cử chỉ hàng ngày, trong từng tin nhắn, cuộc gọi nhưng không thể nói rõ ràng 'Tôi yêu bạn'.
Đó là khi bạn cảm thấy ghen tỵ khi thấy người đó đi cùng người khác, nhưng không thể bày tỏ vì 'không có quyền ghen'.
Đó là khi bạn không biết cách đoán được suy nghĩ của họ về bạn, đôi khi nồng nhiệt và ấm áp như các cặp đôi yêu nhau, nhưng cũng có lúc im lặng, không nói một từ với nhau.
Đó là khi mọi người đều nghĩ rằng bạn và họ là một cặp, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Mối quan hệ luôn mơ hồ và không rõ ràng.
'Dù trông có vẻ như là người yêu nhau, nhưng không phải tình yêu, nhưng chắc chắn không phải là bạn.'Khi bước vào mối quan hệ đó, ban đầu bạn có thể cảm thấy nó rất lãng mạn. Bởi vì người đó mang lại cho bạn cảm giác hạnh phúc, thoải mái và vui vẻ. Bởi vì người đó hiểu bạn, quan tâm đến bạn. Không lo lắng về việc cãi nhau, chia tay hoặc chán chường sau một thời gian dài. Cũng không cần phải đảm nhận trách nhiệm, đặt ra mục tiêu hay làm bất cứ điều gì làm người ta cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, khi quan hệ kéo dài, nó lại không đi đến đâu. Vì nó đã mập mờ từ đầu nên không có quyền và trách nhiệm gì đối với nhau, và dần dần dễ phát sinh sự chán chường, cãi nhau hoặc tức giận mà không có hướng giải quyết. Một mối quan hệ không thấy được tương lai thì không bao giờ trọn vẹn.
Không thể tiến một bước để trở thành người yêu, nhưng cũng không thể quay lại làm bạn. Đó là cảm giác khi một người 'đậm chân' vào mối quan hệ kiểu 'biết là thích nhau, còn những điều xa vời thì để tính sau'.
Vậy quan hệ mập mờ của bạn hiện tại thế nào?
Để tôi nói trước nhé, tôi đã quyết định, tôi sẽ không còn thích người đó nữa.
Tôi từng đọc một đoạn văn như thế này: 'Tôi đã gặp một người, hiểu rõ rằng chúng ta không có tương lai, đoạn đường này không có lối ra, nhưng vẫn nhắm mắt bất chấp. Yêu thương được một ngày thì yêu thương thêm một ngày, được một giờ thì yêu thương thêm một giờ. Tôi, đã gặp người như thế. Người mà tôi biết là sai lầm, nhưng vẫn không thể ngừng yêu. Người mà tôi hiểu không bao giờ có tương lai. Nhưng lại là người khiến tôi chấp nhận, không cần đáp trả. Tôi đã gặp người như thế. Biết rằng không có kết quả nhưng vẫn tiếp tục yêu thương chỉ vì tôi thương. Biết rõ người này không thuộc về mình, nhưng vẫn cố gắng giữ chặt tay họ, dây dưa thêm một đoạn đường.'
Bạn đã từng gặp người như vậy chưa?
Tôi thì đã. Tôi đã gặp người mà tôi không nên yêu, một mối quan hệ rất phức tạp, biết rõ rằng đoạn tình cảm này là sai lầm, là không có tương lai, nhưng tôi vẫn bị 'đậm chân' vào đó.
Tôi rung động với những cử chỉ, hành động tinh tế của họ. Tôi rung động với những dòng tin nhắn quan tâm hàng ngày. Tôi quen với việc mỗi sáng được họ gọi dậy, quen với việc họ nhắc tôi đi ngủ sớm và câu chúc ngủ ngon quen thuộc mỗi tối 'Night night'. Tôi quen với việc họ đi đâu, làm gì cũng nói với tôi một tiếng, quen với việc lựa đồ cho họ, cái áo này được, cái quần kia không được. Tôi cũng quen với việc có chuyện vui hay buồn, người đầu tiên tôi kể cũng sẽ là họ. Và tôi quen với việc họ đối xử đặc biệt với tôi.
Cho đến một ngày, họ nói với tôi rằng họ đang thích người khác. Họ muốn tìm hiểu người đó. Họ muốn có người yêu, đã độc thân đủ lâu. Rồi họ cho bạn bè xem ảnh của người đó, bức ảnh mà họ sử dụng làm hình nền điện thoại. Rồi họ rất nhiệt tình kể về những buổi hẹn với người đó.
Tôi đột ngột nhớ đến lời bài hát “Ngỡ như rằng mình sẽ vui, khi anh nói có người mới. Thế nhưng trong lòng chơi vơi, con tim vỡ ra thành trăm mảnh rồi. Chỉ là một giây buông tay, giờ đành lỡ nhau, cả một đời. Anh có thêm một ánh sao, tôi mất bầu trời”. Tôi cũng vậy, tôi tưởng rằng mình sẽ ổn. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không sao. Nhưng không, tôi thực sự không ổn. Trước giờ tôi luôn cố gắng phủ nhận tình cảm của mình. Nhưng cho đến ngày đó, tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã thích họ mất rồi.
Tôi đã quen với việc có họ ở bên cạnh. Tôi muốn nói với họ rằng tôi thực sự khó chịu. Tôi ghen. Nhưng rồi, lấy danh phận gì để nói bây giờ?
Sau khi biết họ thích người khác, tôi trở nên cáu gắt với họ, cáu gắt một cách vô lý. Thậm chí, nhiều lúc thấy tin nhắn của họ, tôi chán nản, tôi bực mình, và không muốn trả lời. Tôi đã mất một khoảng thời gian để cố điều chỉnh tâm trạng và cảm xúc của mình. Tôi cũng nhận ra họ cũng đang dần thay đổi. Họ không còn quá thân mật hay quan tâm tôi như trước nữa, không còn nhắn tin mỗi ngày nữa, không còn thường xuyên kể cho tôi nghe về những câu chuyện xung quanh họ nữa. Vì họ có người khác rồi.
Và tôi quyết định rằng, tôi sẽ không thích họ nữa.
Tôi sẽ không quá quan tâm tới những vấn đề của họ nữa. Tôi sẽ không nhắn tin mỗi ngày cho họ nữa. Tôi cũng sẽ không hứa gọi họ dậy mỗi sáng, cũng không muốn biết hôm nay họ có chuyện vui, chuyện buồn gì. Tôi sẽ không để tâm trí mình ở nơi họ nữa. Tôi cũng sẽ không nhớ họ nữa.
Tôi thực sự chỉ muốn nói với bạn rằng “Nếu không thích tôi, xin đừng đối xử đặc biệt với tôi...”
Đừng tự ý mua đồ cho tôi.
Đừng dùng tay gạt chỗ để chân cho tôi.
Đừng khoe hay hỏi ý kiến tôi rằng mua cái này có được không.
Đừng để ý tới từng sở thích, thói quen nhỏ nhặt của tôi.
Đừng ép tôi đổi mũ cho bạn vì mũ tôi để ngoài mưa bị ướt.
Đừng kéo tôi vào bên trong khi đi ở nơi đông người.
Đừng gọi tôi dậy hay nhờ tôi gọi dậy bất kỳ lúc nào.
Đừng quan tâm đến những vết sẹo từ việc ngã xe của tôi.
Đừng rep story của tôi nữa.
Hãy để tôi tự quyết định khi nào tôi sẽ lên Hà Nội, đừng hỏi tôi mỗi khi tôi về quê.
Đừng thấy tôi rửa bát một mình khi cả nhóm đang chơi, rồi lại ra đóng góp cùng tôi.
Khi thấy tôi nói vu vơ câu “Rét”, đừng vội vàng ra đóng cửa.
Đừng quá lo lắng khi tôi tắt điện thoại, khóa mạng xã hội và không liên lạc được.
Đừng…. đừng làm gì hết….
Bởi vì những điều đó chỉ làm tôi mơ mộng thêm về loại tình cảm này, khiến tôi sâu đậm hơn và khó thoát ra. Bởi vì tôi thực sự không thoải mái nếu biết bạn sẽ làm những điều đó với một cô gái khác.
Bởi vì tôi không thích cảm giác rung động của mình. Bởi vì tôi biết nếu bạn làm như vậy với người khác, họ cũng sẽ giống tôi…
Hãy để tôi ích kỷ một lần. Hãy để tôi tự nghĩ về cảm xúc của mình. Điều này khó khăn lắm, tôi mới mở lòng ra, đã lâu tôi mới cảm thấy thích ai đó. Vậy nên, hãy để tôi giữ lại và kết thúc mối quan hệ này trước khi quá muộn nhé!