Chào bạn thân mến! Sau khi chia tay, việc quên đi một người là điều khó khăn nhất. Nhưng quên ở đây không chỉ là không còn cảm thấy đau lòng, tim không đau nữa khi nhớ về họ. Thực tế, không ai có thể hoàn toàn xóa sạch hình bóng của người cũ khỏi ký ức của mình. Vậy nên, nếu không thể quên, thì hãy nhớ nhé? Trong chương trình Radio tình yêu tuần này, mời bạn lắng nghe lá thư tâm sự được gửi từ Melodi.
Việc quên có thể đau đớn, nhưng không quên càng đau đớn hơn. Tuy nhiên, nếu không thể quên, đừng tự trách mình quá nhiều. Quên hoặc không quên cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn để bản thân được yên bình. Vì vậy, chỉ cần tâm hồn được an bình, thì lựa chọn nào cũng đáng được tôn trọng.
Là một tarot reader, tôi đã thấy và chữa lành cho nhiều người đến với tôi để tìm kiếm sự giải đáp. Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện tình đầy đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng với trách nhiệm của mình, tôi phải rộng lượng và vị tha. Như một người quan sát bên ngoài, tôi phải giữ cho mình sự tỉnh táo.
Tôi kết nối với tâm hồn của họ, nhưng đôi khi lại mất kết nối với cảm xúc của bản thân.
Tôi đã bốc bài cho chính mình, nhưng những lá bài rời rạc thường phản ánh những suy nghĩ lạc quan trong tâm trí của tôi. Chúng đầy sự mệt mỏi và đau khổ.
Tôi cũng thường thiền và tìm những sở thích mới để làm cuộc sống của mình thêm phong phú. Những hình ảnh tôi chia sẻ trên mạng đều chứa đựng những thông điệp tích cực.
Nhưng, trong tâm trí tôi vẫn cảm thấy như thiếu đi một điều gì đó…
Có lẽ, ngày anh ra đi, đã vô tình mang theo phần nào đó của chúng ta…
Anh là một người rất dịu dàng, nụ cười của anh luôn làm tôi xao xuyến. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, tại sao một người như anh lại yêu một người như tôi, cứng đầu và khó tính như vậy.
Anh luôn quan tâm chu đáo, mỗi khi nhắn tin tôi chỉ nói vài từ nhưng anh lại nhớ chúng như in sâu vào trí nhớ. Đôi khi tôi còn cảm thấy anh hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.
Chúng ta yêu nhau giản dị, không mấy sóng gió, đôi khi cãi vã vì những vấn đề nhỏ bé nhưng sau đó cũng mau làm lành. Vậy là đã cùng nhau đi qua 4 năm dài dằng dặc.
Nhưng người ta thường nói, khi tình yêu đã đủ lâu, nó sẽ trở thành tình thương. Hạnh phúc giống như những quả bóng bay đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Trong những khoảnh khắc lắng đọng trong khu vườn của những ước mơ, ta thường không ý thức rằng mình đã tổn thương chính những mảnh tình yêu mà ta đã chăm sóc từ lâu.
Sau khi ra trường, anh và em lao vào cuộc sống, đi phỏng vấn, xin việc, tìm nhà,… Em cũng đam mê theo đuổi huyền học, vừa tìm kiếm việc làm vừa nuôi dưỡng sở thích.
Mỗi ngày, em muốn nói chuyện với anh, muốn chia sẻ nhưng em biết anh cũng mệt mỏi. Vậy nên, em cố gắng kiềm chế.
Chúng ta hẹn nhau ở quán cafe quen thuộc. Anh ôm em nhưng em cảm nhận được sự mệt mỏi trong anh. Em cảm nhận được nỗi lo sợ của anh. Những lúc như thế, chúng ta chỉ im lặng.
Chỉ trong một tháng, em cảm thấy có một bức tường kính ngăn cách chúng ta. Cuộc gọi facetime dần trở thành cuộc gọi điện thoại, sau đó là nhắn tin và chỉ còn lại những lời chúc ngủ ngon ngắn gọn.
Không phải vì chúng ta không còn thời gian cho nhau mà là không muốn làm phiền đối phương bằng những tâm trạng tiêu cực nữa…
Một ngày mưa, em hẹn gặp một người bạn ra quán để xem bài. Đó là một cô gái với đôi mắt luôn tươi cười, nhưng hôm ấy có lẽ do trời mưa hay là tâm trạng của cô bạn, em cảm thấy có điều gì đó buồn trong ánh mắt ấy mỗi khi nhìn vào điện thoại.
Có lẽ cô ấy đang chờ đợi một tin nhắn từ ai đó phải không?