blogradio.vn - Và nếu như lỡ có lúc, con không nghe thấy những lo lắng, mệt mỏi hoặc trách móc từ mẹ nữa, thì sẽ ra sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám suy nghĩ. Điều đó khiến đôi vai con run rẩy và lòng bật khóc!
Trong cuộc sống, có lẽ con không sợ điều gì lớn lao hơn, nhưng thực sự con sợ một điều: “Nếu Lỡ… Nếu Lỡ, mẹ từ từ buông tay con!!!”
Không cần dịp gì đặc biệt, không cần phải có cảm xúc cao trào. Chỉ cần cùng nhau dùng bữa cơm, chia sẻ nửa chiếc bánh, hoặc đơn giản là sát cánh bên nhau. Rồi, con sẽ nghe được tiếng lòng của mẹ: “Ở nhà thôi con, mẹ không cần con phải làm gì, chỉ cần ở nhà với mẹ thôi. Kể cả ra ngoài, mẹ vẫn lo lắng, dù gần hay xa, chỉ cần không thấy con, mẹ lại nhớ con.”
Mẹ đã quen với việc có con ở bên cạnh, và con cũng vậy. Nếu lỡ, một ngày con mở mắt ra và không thấy mẹ ở đây. Nếu lỡ, lúc ba giờ sáng, không còn tiếng chuông đánh thức mẹ để đi chợ. Nếu lỡ, đã đến giờ vào lớp mà vẫn chưa thấy mẹ trở về cùng chiếc xe wave cũ, chật kín hàng hoá. Và nếu lỡ, con không còn nghe thấy những lo lắng, mệt mỏi hay trách móc của mẹ, thì sẽ ra sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám suy nghĩ. Điều đó khiến đôi vai con run rẩy và lòng bật khóc!
Mẹ luôn nói rằng vì yêu thương con, vì con mà có thể hy sinh tất cả. Nhưng liệu mẹ có biết rằng, việc mẹ tự thương bản thân mình mới là cách yêu thương con sao? Mẹ hy sinh cả cuộc đời để thức đêm dậy sớm, gánh nặng từng đồng mà không bao giờ nghĩ tới hai từ “nghỉ ngơi”; cả đời chỉ biết lo lắng cho con mà quên đi “bộ mặt” của chính mình.
Nhường hết cho con, vậy má nhận lại được gì? Là mái tóc, không chỉ bạc đi theo năm tháng, mà còn rụng dần theo những sai lầm của con. Là đôi mắt, không chỉ mờ vì tuổi tác, mà còn vì những giọt nước mắt buồn tủi. Để rồi má không thể nhìn rõ con gái mình xinh đẹp ra sao hay thấy được những thay đổi gì. Dành tất cả cho con, đến ăn cũng không dám, mặc cũng không dám. Thậm chí việc bản thân mình ốm đau cũng cắn răng chịu đựng không đi khám. Luôn bảo: “Đi khám nó lại ra nhiều bệnh hơn, tiền đâu mà chữa!”.
Đúng, tiền rất quan trọng, không có tiền con người ta chẳng dám nghĩ đến việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân. Nhưng người ta vất vả cả đời, chỉ mong đến cuối đời có thể dừng lại và thưởng thức những gì mình đã làm ra. Nếu đã mệt rồi, tại sao má vẫn chưa chịu dừng lại? Cứ tiếp tục, tiếp tục mãi. Để rồi, ngay cả món ăn mình thích nhất cũng không thể ăn; bộ đồ mình thích nhất cũng không thể mặc; nơi mình luôn hy vọng được đặt chân đến một lần cũng không thể đến được nữa. Cho đến một ngày, kể cả khi má được nhìn thấy con hay con được nhìn thấy má cũng không thể nữa, thì má mới chịu dừng lại, đúng không? Má luôn bảo, sau này dù ra sao, bất kỳ khi nào con mệt mỏi hay buồn phiền đều có thể trở về trong vòng tay của má. Nhưng nếu, không còn vòng tay nào để con trở về nữa thì sao?
Con sợ những “nếu lỡ” trên kia xảy ra, mỗi ngày đều muốn cùng má tận hưởng từng phút giây, những điều thiên hạ hay nói: “Phải đến khi lớn lên, có con rồi mới hiểu”. Nói yêu má, ôm hôn má, tâm sự chia sẻ cùng má những chuyện vui buồn hay đơn giản chỉ là im lặng lắng nghe má khóc. Cả khi thất bại hay thành công, xin lỗi hay cảm ơn, chẳng cần cầu kỳ con cứ an nhiên ngã vào lòng má mà khóc cho thoả thích. Dù đã làm hết mọi thứ, nhưng sao con vẫn thấy không đủ. Có phải là con còn thiếu điều gì đó mà con không biết? Mọi thứ quá chân thực! Quá chân thực đến đáng sợ! Thiệt không dám nghĩ rằng tất cả sự chân thực mà con cảm nhận bằng cả xác thịt lẫn tâm hồn bỗng một ngày nào đó đều hoá hư không. Con sẽ phải đối mặt với mọi thứ đã rõ ràng bỗng trở thành ảo ảnh ra sao đây?
Sợ cái ngày chỉ còn lại mỗi con. Sợ đến cả mùi hương thịt cá bám vào cơ thể má cũng không còn ngửi thấy ở bất kỳ đâu nữa. Cảnh dù ở rất gần, ngay trong tim lại không thể chạm vào, không thể ôm lấy, cũng không thể trao nhau câu yêu thương. Thật sự rất đáng sợ. Chính nỗi sợ ấy dạy con biết, dù con có trân quý từng giây phút bên cạnh má thế nào đi chăng nữa thì với má vẫn là chưa đủ. Thời gian như kẻ cắp lấy đi hết những gì con đang cố gắng làm cho má. Gấp rút và vội vã! Chỉ cần chúng ta lơ là một chút, sẽ phải hối hận cả đời. Làm ơn... đừng để thời gian giúp má có cơ hội buông tay con! Làm ơn!