Khi tôi lớn lên, tôi ít khi liên lạc hoặc trò chuyện với bố mẹ. Dù họ hỏi, tôi thường trả lời bình thường, cho họ biết là mình ổn. Nhưng liệu có ai đã nghĩ đến việc có một ngày không còn ai để nói những điều đó không?
Việc lạc đường không đáng sợ nếu có người giúp bạn thoát khỏi lúc mơ hồ và lạc lối. Tôi có người như vậy, bạn có không? Mất đi mới biết quý trọng, hãy trân trọng và đừng xem nhẹ bất cứ điều gì vì bạn không biết khi nào mất điều đó.
“Lạc đường” xuất hiện nhiều trong cuộc sống của tôi. Từ nhỏ tôi đã là kẻ mù đường. Tôi có người hỗ trợ, người giúp tôi không lạc đường. Nếu tôi là kẻ mù đường, thì họ chính là bản đồ sống. Bố tôi là người mạnh mẽ, là thần tượng của tôi, người giúp tôi không lạc đường.
Tôi nhớ khi tôi 8 tuổi, bố để tôi tự đi đến trường. Một ngày, tôi đi lạc và khóc. Bố tôi đến và giúp tôi. Từ đó, mỗi khi lạc đường, tôi gọi cho bố đầu tiên. Khi lớn lên, tôi tự quyết định và bố ủng hộ tôi.
Bố tôi luôn tôn trọng quyết định của con cái dù là người nông dân. Ông là người mạnh mẽ nhưng luôn ủng hộ và tôn trọng quyết định của con cái.
Kì thi quan trọng của tôi đã đến, không khí căng thẳng trong gia đình kéo dài suốt 3 ngày. 3 ngày nắng nóng nhất, bố đã chở tôi đi 53km đến điểm thi. Ra khỏi phòng thi, bố đã ở đó, và nhờ những ký ức đó, tôi đỗ vào trường đại học mình mong muốn với số điểm cao.
Bắt đầu cuộc sống sinh viên, chiếc điện thoại Nokia của tôi đã được nâng cấp thành một chiếc smartphone hiện đại hơn. Để không bị lạc, tôi chọn xe buýt để đến trường. Ngày đầu tiên đi học tôi đến trường không vấp phải vấn đề nào. Tuy nhiên, ngày thứ hai tôi đã lạc đường vì xe buýt đông và loa không đọc tên bến. Tôi đã gọi điện cho bố và được hướng dẫn để tìm đường. Thầy giáo cho qua việc tôi đi học muộn với lý do lạc đường.
Mọi người thường che giấu khó khăn, chỉ hiện ra những điều thuận lợi cho người thân, tôi cũng vậy. Lớn lên, tôi ít khi liên lạc với bố mẹ và khi có hỏi, tôi thường trả lời bình thường. Nhưng liệu có ai đã nghĩ đến việc sau này không còn ai để ta nói những câu đó nữa không?