blogradio.vn - Trước Đây, Tôi Luôn Là Người Tìm Kiếm Bạn, Nhưng Bây Giờ Bạn Luôn Bên Cạnh, Trông Chừng, Khiến Tôi Cảm Thấy Bản Thân Thật Tệ Hại. Bạn Cứ Như Trước, Cứ Thoải Mái Đi, Tôi Ổn Mà, Đừng Vì Những Chuyện Xảy Ra Mà Làm Như Vậy.
Bình Minh Đã Đến Đánh Thức Vùng Quê Yên Bình, Xung Quanh Vạn Vật Bắt Đầu Một Ngày Đầy Năng Lượng. Những Cánh Chim Bay Trên Cao Thi Thoảng Đậu Trên Những Tán Cây, Cất Cất Lên Giọng Hót Líu Lo, ‘‘Ai Đậu Sữa Đậu Nành Không, Sữa Đậu Nóng Không’’ Tiếng Rao Quen Thuộc Mỗi Sáng Vang Lên Tại Con Hẻm Nhỏ. Tiết Trời Vào Đông, Cái Ré...
Dừng Xe Trước Cổng Nhà, Tuấn Anh Hít Một Hơi Thật Sâu Rồi Hét Lớn:
- Hà Lam, Hà Lam Ơi, Nhanh Lên, Muộn Học Rồi.
Đáp Lại Bạn Là Sự Im Lặng. Gạt Chân Chống Xe, Đi Thẳng Vào Căn Nhà Rộng Lớn, Tuấn Anh Thở Dài Lắc Đầu Ngán Ngẩm Khi Bước Vào Phòng Của Hà Lam. Bạn Lấy Hết Sức Gào Thẳng Vào Gương Mặt Còn Ngái Ngủ Trên Bàn Học.
- Trễ Rồi, Đi Học Thôi.
Hà Lam Bừng Dậy, Đôi Mắt Vẫn Mơ Màng, Rồi Dần Ý Thức Được Mọi Thứ, Cô Bật Dậy:
- Cái Gì Thế, Chết Tiệt, Sao Giờ Mới Đến.
Tuấn Anh Cáu Kỉnh:
- Còn Trách Mắng Sao? Không Mau Lên Đi Đi, Để Tôi Đi Bộ Đấy.
Thế Rồi 5 Phút Sau Cả Hai Tạc Tòn Trên Chiếc Xe Đạp Đến Trường. Hà Lam Ngồi Sau, Lải Nhải:
- Nhắc Nhở Thế Rồi, Đã Bảo Mua Sữa Đậu Nành Cho Người Ta, Có Thế Cũng Quên.
- Cậu Im Lặng Một Chút Đi.
- Đúng Rồi, Mình Sẽ Im Lặng, Cậu Biết Lúc Nào Không? Là Khi Mình Trở Thành Cái Xác Cứng Đờ Đó, Mình Đói Sắp Chết Rồi.
Hà Lam Nói Ra Giọng Bực Bội.
- Cậu Không Chết Được Đâu.
Tuấn Anh Hổn Hển Đáp Lại.
- Vì Sao?
Hà Lam Đặt Câu Hỏi:
- Mình Chết Trước Cậu Đấy, Ăn Gì Mà Nặng Như Heo.
- Cậu Nói Ai Là Heo Chứ, Muốn Chết Không?
Hà Lam Vừa Hét Vừa Đập Vào Vai Cậu.
- Á, Đau Chết Được, Trong Cặp Cậu Á, Nãy Mình Bỏ Vào Cặp Cậu Rồi.
Tuấn Anh vui vẻ vờ nhưng trong lòng buồn bã, trêu chọc Hà Lam là thú vui hàng ngày của anh ta.
Tối đó, Hà Lam không yên lòng, quấy rối trong nhà đến khi nghe tiếng phanh xe đạp ở ngoài sân, cô vội chạy ra.
- Sao vậy, cậu đã nhớ mình nhiều đến vậy sao?
- Cậu đến muộn thế, tớ lo cho cậu chết đi đây.
- Bố về trễ nên tớ nấu ăn muộn.
- Cậu ăn chưa?
Gương mặt Hà Lam phản ánh sự thất vọng:
- Ừm, đừng nói là cậu chưa ăn gì đó.
- Ừ, muốn rủ cậu đi..., nhưng không sao, ăn mì gói cũng được.
- Mình dẫn cậu đi ăn đi, nhanh lên.
Hà Lam vẫn còn lúng túng thì đã có ai đó kéo cô lên xe.
- Cậu đói 3 ngày à, ăn từ từ thôi.
Tuấn Anh nói khi thấy Lam lả lướt, hớn hở.
- Tớ đói quá.
- Bố mẹ cậu sắp về chưa?
- Chắc phải 1 tuần nữa.
Tuấn Anh tròn mắt kinh ngạc:
- Thế à, lâu thế, thôi thì tớ qua nhà cậu ngủ một tuần nữa.
Hà Lam ngừng ăn, nở nụ cười chưa rơi:
- Đúng vậy, phải bán miếng đất đó để trả nợ. Nghe đồn việc làm giấy tờ thủ tục mất thời gian nên bố mẹ mình ở lại, đó cũng là khoản nợ cuối cùng. Cậu thường nói nhà mình giàu, nhưng lại nợ nần... À cậu có ý để tớ ở trong căn nhà lớn đó một mình à, chỉ một đêm thôi là tớ chết vì sợ hãi.
Tuấn Anh thở dài một cái:
- Thật sự không biết nếu thiếu cậu, tớ sẽ sống ra sao.
Hà Lam tỏ vẻ lo lắng:
- Tớ không thể sống thiếu cậu đâu, cậu xuất hiện từ khi nào vậy?
Hà Lam vẫy tay ra như đang suy tính:
- Từ lớp 3, không, chính là từ lớp 2 đó. Từ lúc cậu chuyển đến đây từ lớp 2, chỉ cần nhìn thấy là tớ biết cậu sẽ là người bạn thân nhất của tớ. Bây giờ gần hết cấp 3 rồi, thấy những dự đoán của tớ có đúng không?
Tuấn Anh cười phì:
- Đúng, cậu dự đoán lung tung thì giỏi mà sao học hành không giỏi, bao năm tớ giúp cậu làm bài, chép phao cho cậu.
- Im lặng, nói nhỏ thôi, về đi, nhanh lên.
Hà Lam cắt ngang cuộc trò chuyện và vội vã đi ra xe, Tuấn Anh nhìn theo chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Mùa đông giá buốt rời đi, nhường chỗ cho mùa xuân trở lại, cây cỏ bắt đầu nảy mầm, cả thế giới bừng sáng hơn, tạo nên sự sống mới cho con người.
- Bao lâu rồi không gặp cô sinh viên năm nhất kia,... kìa.
Hà Lam bất ngờ khi Tuấn Anh đặt một hộp quà nhỏ trước mặt cô.
- Đây là cái gì vậy.
- Phần thưởng của cậu đó, tớ hứa sẽ tặng cậu một món quà nếu cậu đỗ đại học cùng tớ, đã làm rất tốt.
Hà Lam mỉm cười, nhìn lên người bạn trước mặt:
- Còn nhớ không?
Tuấn Anh nắm tay cô:
- Ơ, nhận đây, mỗi lần cậu đều giật lấy rồi chạy mất hút, còn để tớ phải lấy lại đấy. Đừng nói lần này lại phàn nàn nữa nhé.
Hà Lam đưa đôi tay run run, mở ra, thấy một sợi dây chuyền. Cô nhớ từ lúc cô và Tuấn Anh đi mua sách ôn thi đại học, cô đã vô tình bắt gặp nó, cô đã nhìn nó rất lâu. Hóa ra, Tuấn Anh vội mua sách nhưng vẫn để ý đến hành động của cô.
- Sao, không thích à?
Hà Lam mỉm cười và lắc đầu nhẹ:
- Rất thích, cảm ơn cậu, nào, đeo cho tớ đi.
- Hôm nay hiền quá, không quen nhỉ?
Tuấn Anh cẩn thận đeo vòng tay vào sau vén mái tóc đen dài của cô, cậu nhận ra mắt cô đỏ hoe, cậu biết cô đang khóc. Tuấn Anh dừng lại, cậu không biết phải làm gì lúc này, cậu sợ khi thấy ai đó khóc, đặc biệt là khi đó là Hà Lam.
- Cậu ổn chứ? Hà Lam.
Không có câu trả lời. Tuấn Anh để yên thế, sau đó cậu nghe tiếng khóc, cậu đứng im để Hà Lam khóc thật to. Vai cậu ướt đẫm, đôi tay cậu nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mái tóc mềm mại của cô:
- Không sao đâu Hà Lam, sẽ ổn thôi, dù có là chuyện gì.
Trong tiếng khóc nức nở, giọng Hà Lam nhẹ nhàng:
- Mình đã chia tay.
Tuấn Anh bây giờ mới dừng lại, nụ cười giả tạo vẫn còn ánh sáng từ lúc trước.
- Mình hiểu rồi, vì vậy mình đến đây để gặp cậu, đừng buồn nhiều nhé.
- Mình đã từng quen với một kẻ xấu xa, hắn đã lừa dối rất nhiều người. Mình chỉ là một trò chơi của hắn, nhưng mình lại yêu hắn hết lòng. Mình thật ngốc nghếch. Đúng là một tên tồi tệ. Tại sao hắn lại có thể phản bội như vậy, làm sao hắn có thể làm tổn thương mình như vậy.
Tuấn Anh mỉm cười, vuốt nhẹ nước mắt cho cô.
- Cậu còn cười sao?
Hà Lam nổi giận.
- Là ai, là ai đã dành hết thời gian đi chơi với mình chỉ để tận hưởng tình yêu thực sự. Gã đó từ đầu đã là kẻ lăng nhăng, cậu thật là.
Tuấn Anh khép miệng, lắc đầu.
Hà Lam như nhận ra sai lầm của mình, cô cúi đầu:
- Mình xin lỗi, chắc cậu buồn vì mình lắm đúng không.
- Ừ, nếu cậu tiếp tục khóc thì mình sẽ cảm thấy buồn hơn đấy.
- Vậy thì, đừng khóc nữa nhé.
Hà Lam lau nước mắt bằng tay. Tuấn Anh cố gắng giấu cười trước hành động hơi trẻ con của cô.
- Đúng rồi, vậy thì tốt, cậu vào nhà đi.
Đạp xe về nhà, trong lòng Tuấn Anh rất vui. Cậu nhớ ngày Hà Lam bị tên đó cùng cô gái kia làm tổn thương, cậu đã đánh hắn một trận, đồng thời cũng tiết lộ cho cô gái biết hắn ta đã làm tổn thương bao nhiêu người. Cậu hớn hở khi thấy mặt mày bị hổ thẹn của 2 người ấy.