Tương tự như Quan Vũ, Trương Phi được xem là bậc thầy chiến trận đắc lực của Lưu Bị. Nếu danh tướng này không phải rời bỏ chúng ta đột ngột, số phận của trận Di Lăng sẽ có sự biến đổi khác biệt.
So với Tào Tháo và Tôn Quyền, Lưu Bị bắt đầu với điểm xuất phát thấp hơn và hành trình chinh phục cũng không hề dễ dàng. Trong giai đoạn khó khăn này, Lưu Bị may mắn thu hút được nhiều người trung thành và tài năng làm cộng sự, đặc biệt không thể không nhắc đến Quan Vũ và Trương Phi.
Cả hai đều là những cánh tay đắc lực của Lưu Bị trong các trận chiến.

Trong bối cảnh Tam Quốc, Trương Phi được đánh giá cao như một trong những danh tướng tài năng nhất. Ông thiết lập mối liên kết anh em với Lưu Bị và Quan Vũ. Sử sách mô tả Trương Phi như một võ tướng vừa có tài võ, vừa sở hữu khả năng văn chương, đặc biệt là trong lĩnh vực thư pháp và mỹ thuật vẽ tranh nghệ thuật.
Mặc dù tính cách nóng bỏng, nhưng Trương Phi được coi là danh tướng biết sử dụng chiến thuật mưu kế. Cụ thể, trong Tam Quốc Chí, nhà sử học Trần Thọ cũng đưa ra đánh giá về Trương Phi như sau: 'Trương Phi có sức mạnh vượt trội, với tư cách là thần hổ một thời. Anh ta vì lòng hiếu kỳ và trung nghĩa thật sự, là một trong những hình mẫu quốc sĩ...'.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của nhiều danh tướng đương thời, Trương Phi thường xuyên phải đối mặt với cơ hội hạn chế để thể hiện tài năng xuất chúng của mình. Điều này làm nên một tình thế đáng tiếc đối với vị tướng hèn này.
Vai trò quan trọng của Trương Phi trong đội ngũ của Lưu Bị không thể phủ nhận
Năm 219, sau khi chiếm được Hán Trung, Lưu Bị đã chỉ định Ngụy Diên, một tướng xuất sắc khác, để giữ vững lãnh thổ mới. Quyết định này đã khiến cho nhiều tướng lĩnh Thục Hán, trong đó có Trương Phi, cảm thấy bất ngờ.
Việc sắp xếp người lực của Lưu Bị tại vùng này đúng là một động thái không ngờ, khiến nhiều người phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, quyết định không chọn Trương Phi thực hiện nhiệm vụ này là có một lý do của riêng Lưu Bị. Thay vào đó, ông đã đặt Trương Phi và đồng đội của mình tại Lãng Trung, tạo nên một đội quân đặc biệt có thể triển khai linh hoạt.
Nhờ đó, Trương Phi và binh sĩ dưới quyền có thể tham gia nhiều trận đánh khác nhau, không bị ràng buộc chỉ trong một khu vực cố định.
Tuy nhiên, khi Kinh Châu bị mất và Quan Vũ rời bỏ đột ngột vào năm 220, điều này tạo ra một thách thức lớn đối với Lưu Bị. Sự mất mát của danh tướng Quan Vũ cũng đã thay đổi toàn bộ bức tranh chiến trường Tam Quốc.

Sau thất thảm đó, vào năm 221, Lưu Bị đã kêu gọi một lực lượng mạnh mẽ từ Thục Hán để trả thù cho cái chết của Quan Vũ và giành lại Kinh Châu. Ông đối mặt với sự phản đối của nhiều người, trong đó có Gia Cát Lượng và Triệu Vân. Lưu Bị chỉ tin rằng việc chiếm lại Kinh Châu sẽ mang lại sức mạnh cần thiết để đối đầu với Tào Ngụy.
Lưu Bị đã chỉ đạo Trương Phi dẫn độ quân từ Lãng Trung đến Giang Châu để hội quân. Nhưng đáng tiếc, Trương Phi lại gặp phải ám sát từ phần dưới quyền của mình.
Đây là một mất mát lớn và để lại nuối tiếc cho Lưu Bị. Nếu Trương Phi còn sống, anh ta chắc chắn sẽ là mũi nhọn hàng đầu trong cuộc chiến với Đông Ngô.
Trương Phi, người hùng dũng mãnh với sức mạnh không ngừng, đã là một trụ cột không thể thiếu của Lưu Bị trong chiến dịch này.
Sau cái chết của Trương Phi, binh sĩ dưới quyền tạm chuyển sang ủng hộ Lưu Bị. Nhưng điều này đặt ra một thách thức mới, vì họ đã được huấn luyện và chỉ huy trực tiếp dưới Trương Phi. Việc chuyển sang dưới quyền của Lưu Bị, liệu họ có thể hợp tác mượt mà không?
Trong cuộc chiến này, mặc dù có những chiến thuật thông minh, Lưu Bị phải đảm nhận đồng thời hai vai trò quan trọng: tướng quân và nhà lãnh đạo chiến lược. Việc đảm nhận cùng lúc hai vai trò khó khăn không tránh khỏi những tình huống phức tạp.
Vì thế, mặc dù đầu tiên giữ được nhiều chiến thắng trước quân Đông Ngô, nhưng do nhiều quyết định sai lầm, Lưu Bị đã để Lục Tốn tận dụng điểm yếu và cuối cùng phải chịu thất bại lớn trong trận Di Lăng.
Lưu Bị hứng thú quá mạnh với việc đánh bại Đông Ngô, điều này dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng trong chiến thuật. Ngoài ra, một trong những lý do khiến Lưu Bị thất bại nặng nề là do ông coi thường quá nhiều đối thủ, đặc biệt là Lục Tốn mà ông cho rằng có ít kinh nghiệm chiến trường.
Vậy, câu hỏi là nếu Trương Phi không sớm mất, trận Di Lăng sẽ diễn ra như thế nào?

Nếu Trương Phi không chết, kết quả trận Di Lăng sẽ khác biệt. Trong trường hợp Trương Phi sống, anh ta chắc chắn sẽ là đầu tàu dũng mãnh hàng đầu.
Nếu Trương Phi giữ vững vị trí hàng đầu, Lưu Bị sẽ tập trung hoàn toàn vào việc xây dựng chiến lược cho cuộc tấn công tổng lực. Có Trương Phi dũng mãnh ở hàng đầu, Lưu Bị có thể tập trung triển khai chiến thuật toàn diện ở phía sau.
Nhờ điều này, Lưu Bị có thể đánh giá tổng thể bố cục của trận đánh, nhận diện ưu, nhược điểm của quân đội Thục Hán, từ đó đưa ra những quyết sách phù hợp nhất.
Nguồn tham khảo hình ảnh: Sohu, Toutiao, Baidu