blogradio.vn - Một buổi sáng, khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tục thông báo về cuộc rút quân của quân Mỹ, chị Nhành mở mắt với niềm vui không khác gì mở cờ trong lòng. Ôm chặt con vào lòng, chị gọi tên anh, nhưng không biết ngày nào anh mới trở về.
Đó là một vùng quê ở phía bắc Việt Nam, như hàng ngàn vùng quê khác trong những năm chiến tranh. Trong làng, chỉ còn phụ nữ và trẻ em, vì đàn ông trẻ đã lên đường. Làng Thủy chuyên làm gốm, nghề truyền thống từ hàng năm. Chị Nhành, một nghệ nhân gốm, trẻ tuổi nhưng tài năng.
Khi anh Kháng cầu hôn chị, chị chỉ 18 tuổi.
Anh Kháng không làm gốm nhưng trồng trọt và chăn nuôi. Anh học hơn chị và yêu chị. Họ kết hôn và sống trong căn nhà được ba mẹ chị cho.
Mọi người biết gia đình anh Kháng nghèo. Anh sống với người dì, trong khi gia đình chị có khá hơn. Khi kết hôn, ba mẹ chị tặng đất để xây nhà cho họ.
Cuộc chiến ngày càng gay gắt hơn, hàng ngàn người con dân Việt Nam đã tình nguyện đi chiến đấu, với niềm tin rằng sẽ có một ngày đất nước được tự do và hạnh phúc. Anh Kháng cũng không ngoại lệ, không thể mỉm cười với hạnh phúc cá nhân khi đất nước còn trong nguy. Rời bỏ vợ nhỏ và hiện tại có tin vui sắp đến, con của anh đã chậm nở. Anh dặn vợ phải giữ gìn sức khỏe và gửi hình ảnh con để anh nhớ.
Chị Nhành tiễn chồng đi sớm sáng, khi tiếng gà gáy khắp xóm, anh Kháng đã sẵn sàng. Anh ôm chị chặt và nhắc chị phải chăm sóc bản thân để sinh con và gửi hình ảnh cho anh.
Anh Kháng bắt đầu hành trình.
Chị Nhành tiếp tục làm gốm và nhớ chồng vô cùng. Mọi người đều thương chị và hy vọng thời gian chiến tranh sẽ mau chóng kết thúc.
Mỗi lá thư anh gửi về đều đầy tình yêu và kể về những trận đánh. Chị Nhành cảm thấy vui mừng vì có con gái giống anh và ngày đêm cầu nguyện cho anh trở về.