blogradio.vn - Mình không nhớ lần cuối cùng mình sống khác đi là khi nào. Mình sợ, có lẽ không còn ai nhớ đến mình. Mình sợ, có lẽ mình đang dần xoá sạch bản thân.
Có những ngày trôi qua đều giống nhau.
Là lỗi do mình hay tại cuộc đời mang mình đến mà quên ban thêm điều mới mẻ. Mình đã chìm đắm trong cái vòng lặp đó rồi, đến mức quên mất sự tồn tại của bản thân. Mình không nhớ lần cuối cùng mình sống khác đi là khi nào. Mình sợ, có lẽ không còn ai nhớ đến mình. Mình sợ, có lẽ mình đang dần xoá sạch bản thân.
Những ngày này, việc thở cũng thật khó khăn. Không khí u ám, buồn bực của ngày hôm qua vẫn còn đó, chồng chất trong căn phòng nhỏ. Chúng làm mình ngộp thở, tràn vào tâm trí không ngừng, khiến mình hỗn loạn ngay cả trong giấc ngủ. Chỉ cần thêm vài ngày nữa, căn phòng và cả tâm trí mình sẽ nổ tung vì không còn chỗ chứa những muộn phiền.
Những ngày này, việc chớp mắt vốn dĩ rất bình thường cũng trở nên khó khăn. Mình sợ nhắm mắt lại, con quái vật tưởng tượng sẽ bắt mình đi. Mình sợ mở mắt ra, vùng an toàn với những chiếc gai nhọn sẽ quay ngược lại làm đau mình. Mình sợ bị tổn thương, nhưng cũng chính mình đem những thứ chắc chắn sẽ làm mình bị thương để tạo thành vòng tròn bảo vệ tạm thời. Sự hèn nhát và tạm bợ của bản thân rồi sẽ bán đứng mình bất cứ lúc nào. Mình biết vậy, nhưng làm sao để thoát ra?
Mình từng sợ hãi, đau đớn, và trốn chạy… Tất cả những điều đó khiến mình nghĩ rằng cuộc đời này thật tàn nhẫn và đáng sợ. Nhưng mình cũng không tình nguyện thoát ra để đón nhận những điều mới mẻ. Mình chỉ nhớ đến 'hôm qua' mà quên mất rằng cuộc đời đã ban tặng cho mình rất nhiều 'ngày mai'. Cuộc đời đã mang mình đến đây, và cũng đã gửi gắm vào mình rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi, nhưng mình quá cứng đầu để đón nhận, luôn nghĩ rằng mình không xứng đáng.
Mình cũng không tình nguyện mở cửa sổ trong phòng để ánh sáng và không khí trong lành tràn vào. Mình để bản thân chìm đắm trong căn phòng với cánh cửa hiếm khi được mở. Lần cuối mình để ánh sáng tràn vào phòng là khi nào nhỉ? Mình thậm chí không quan tâm thời tiết hôm đó ra sao. Trong lòng mình đã đủ bão tố rồi, nên dù hôm đó trời lạnh hay ấm cũng không còn quan trọng. Mình chỉ biết đến bản thân, chỉ biết đến nỗi buồn trong lòng mà quên rằng ngoài kia chim vẫn hót, lá vẫn tạo nên rừng, và người ta vẫn tìm thấy nhau để san sẻ những nỗi niềm. Chỉ có mình ôm lấy sự cô đơn, chỉ có mình bỏ rơi chính mình.