Năm 2016, trời mưa phủ kín đường phố Bangkok. Trên Sanam Luang, đám đông nông dân quỳ gối cầu nguyện cho vua mới qua đời. Trên chiếc ghế trong quán cà phê gần đó, ánh đèn đỏ làm sáng bóng bàn tay tôi. Tôi đang theo dõi một đoạn phim tài liệu về một người phụ nữ lang thang trên đường phố, trên đường đến trường đại học Thammasat. Bà mẹ ấy đang đi tìm kiếm đứa con mất tích của mình sau thảm sát ngày 6 tháng 10 năm 1976.
Những tiếng kinh cầu cho vua đã khuất vẫn vang vọng qua sự im lặng của những người biến mất. Quá khứ của ngày hôm đó vẫn hiện hữu, trôi qua như dòng sông êm đềm. Tôi đứng dậy rời quán và bắt đầu bước đi trở về khi mưa đã dừng. Bangkok vẫn u ám và ẩm ướt, không thể nào xóa nhòa đi những dấu vết của quá khứ dù sau những trận mưa lớn nhất.
Những người bạn tôi ở Bangkok không bao giờ ngưng nhắc về quá khứ. Họ như những phù thủy đan xen giữa tiếng nói huyền bí và sự nhộn nhịp của cuộc sống đô thị, đi qua những cửa hàng thời trang sáng chói và trên những chuyến tàu BTS hối hả.
Dành cho thành phố...
“Những chú mèo”
“Đô thị u ámLà mảnh ghép mà lòng người chưa bao giờ quên vài vết ấnVà ta đi qua đó với một trái tim cô độc”
Tôi lên chuyến bay về Sài Gòn, đến một quán bar nằm trên tòa nhà cũ để nghe Datmaniac biểu diễn rap ngoài đời. Những hành lang và cầu thang dẫn lên tầng cao như lớp bụi dày đặc che khuất một Sài Gòn chân thật và dũng cảm.