Chúng Ta Đều Mang Trên Mình Áp Lực Của Những Từ Vựng. Đây Là Sự Thật Về Giáo Dục: Từng Cá Nhân, Từng Khái Niệm, Và Từng Định Nghĩa. Chúng Ta Đã Quen Thuộc Với Việc Đặt Tên Cho Mọi Thứ, Nhưng Có Lẽ Chúng Ta Cũng Cần Một Sự Giải Thoát Từ Sự Hạn Chế Của Ngôn Ngữ.
Nhớ Rằng, Quá Mức Dùng Những Thuật Ngữ Có Thể Gây Trở Ngại. Chúng Ta Cần Sự Kết Nối Thật Sự, Chứ Không Phải Chỉ Là Sự Hiểu Biết Trên Giấy Tờ.
Từ Ngữ Là Cầu Nối Và Cũng Là Rào Cản Trong Việc Tiến Bước Trong Hành Trình Kiến Thức. Đôi Khi, Chúng Ta Cần Thả Neo Để Mở Rộng Tầm Nhìn, Để Chiếc Thuyền Kiến Thức Của Chúng Ta Có Thể Đi Xa Hơn.
Khái Niệm: Đôi Khi Là Rào Cản Trong Việc Tiếp Nhận Tri Thức Và Sự Thật
Khái Niệm Chỉ Là Một Cái Cốc Nhỏ, Chứa Chút Nước Sự Thật. Để Hiểu Rõ Hơn, Bạn Cần Phải Vượt Qua Khái Niệm Đó, Khám Phá Sự Thật Trực Tiếp, Chứ Không Phải Chỉ Là Thay Đổi Cái Cốc.
'Logic Dẫn Chúng Ta Từ A Đến B. Trí Tưởng Tượng Dẫn Chúng Ta Đến Mọi Nơi' - Albert Einstein
Lý Do Khiến Bạn Khó Hiểu Khái Niệm Trong Sách Giáo Khoa Nhưng Lại Hiểu Nó Trong Tiểu Thuyết, Phim Ảnh, Và Âm Nhạc. Ngôn Ngữ Nghệ Thuật Mô Tả Được Những Điều Mà Ngôn Ngữ Khoa Học Không Thể Diễn Tả. Tôn Giáo Cũng Có Tính Chất Tương Tự.
Tình Yêu
Tình Yêu: Khó Cắt Được Nghĩa
Có Lẽ Tình Yêu Của Cụ Puskin Là:
Tôi Yêu Em Lặng Lẽ, Không Mong Đợi, Khi Buồn Bã, Khi Nỗi Ghen Tức, Tôi Yêu Em, Yêu Tình Thành, Mạnh Mẽ, Chỉ Mong Em Được Hạnh Phúc Như Tôi Đã Yêu Em.
“Tình Yêu Đơn Giản Là Em Ghét Thuốc Lá Nhưng Người Yêu Em Hút Thì Em Vẫn Chấp Nhận.”
“Không Có Từ Nào Đủ Là Yêu, Nhưng Lại Có Ý Nghĩa Là Yêu”
“Tôi sẽ chăm sóc cô”
“Tôi sẽ chăm sóc cô” – Không có từ nào nói về tình yêu nhưng nó lại mang ý nghĩa của tình yêu
Nếu cứ đọc sách khoa học, bám vào dopamine, oxytocin, adrenaline và vasopressin thì làm sao hiểu được tình yêu? Đọc thơ Xuân Diệu, Xuân Quỳnh, văn Murakami, Mạc Ngôn, Lỗ Tấn, kịch Shakespeare, nhạc Beethoven, Chopin,… lại hiểu tình yêu hơn.
Biết và hiểu là hai điều khác nhau. Nhiều khi chúng ta nhìn mặt chữ, học thuộc lòng và nghĩ đó là hiểu. Thực ra không phải vậy. Hiểu đôi khi cần thực hành. Hiểu là dùng ngôn ngữ của chính mình diễn tả lại. Hiểu là sự khắc cốt ghi tâm. Hiểu là khi ta và nó là một. Biết là học sinh, hiểu là bậc thầy. Biết là nghiệp dư, hiểu là chuyên nghiệp.
Giác ngộ là sự tỉnh thức.
'Giác ngộ chính là một tiếng chuông vang vọng.'
Tôi chỉ biết đến như thế. Và tôi tin rằng người hỏi câu này cũng không thể hiểu nếu không tự mình trải nghiệm giác ngộ.
Nói thêm về giác ngộ, tôi tâm đắc với một số câu sau đây, mong các bạn có thể tham khảo:
'Sắc tức là không, không tức là sắc' - Trích Tâm Kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa.
'Tiếng vỗ của một bàn tay là gì?' - Thầy Mokurai đưa cho trò Toyo công án để thiền định.
'Trước khi gặp thiện tri thức, tôi thấy núi sông là núi sông. Sau khi được thiện tri thức chỉ dạy, tôi thấy núi sông không phải là núi sông. Ba mươi năm sau, tôi lại thấy núi sông là núi sông.' - Thiền sư Duy Tín thời Tống
'Giác ngộ là khi con sóng nhận ra nó là Đại Dương.' - Thầy Thích Nhất Hạnh
Quả thực rất khó để hiểu 'giác ngộ' nếu chỉ dùng tư duy và khái niệm thông thường, đúng không?
Từ bỏ khái niệm giúp chúng ta trưởng thành. Khi yêu, chúng ta trưởng thành; khi giác ngộ, chúng ta cũng trưởng thành. Trưởng thành không phải về thể xác mà là trong tâm hồn. Nếu muốn trưởng thành, bạn phải buông bỏ những khái niệm cũ và chấp niệm cũ để đón nhận điều mới. Vì vậy, trưởng thành là biết buông bỏ. Khi buông bỏ một người, chính là buông bỏ sự cố chấp về người ấy trong tâm hồn ta, chứ không phải là bỏ cái gì vật chất của người ấy. (Nếu lỡ nắm thật thì bỏ đi nhé, vì phạm pháp và đạo đức đấy - nghiêm túc không đùa)
Chúng ta phải không ngừng lớn lên. Sống là để trưởng thành. Như việc trồng cây, cây phải phát triển: đâm chồi, nảy lộc, ra lá, ra quả, rồi nhiều quả hơn. Lớn về thể chất dễ hơn lớn về tâm hồn. Vì lớn thể chất chỉ cần ăn uống đầy đủ, tập luyện đều đặn, thời gian sẽ giúp lớn. Nhưng tâm hồn lớn khó hơn vì thức ăn của tâm hồn là những thứ vô hình: âm nhạc, tranh ảnh, phim truyện, văn chương, tình yêu, cảm xúc, thời gian, không gian, ...
Tâm hồn ăn thứ tốt thì sẽ khỏe mạnh, ăn thứ ô nhiễm thì sẽ yếu đi, bị tha hóa, vẩn đục. Hãy luôn chú ý những gì bạn nạp vào tâm hồn. Những thứ bạn tiêu thụ sẽ trở thành con người bạn.
Những khái niệm bạn đã thuộc lòng có thể là hòn đá cản trở bạn tiến vào thế giới tri thức. Chúng khiến bạn nhắm mắt thay vì mở mắt.
Nếu một cuốn sách hay bài viết nào đó khuyên bạn chỉ cần đọc nó là đủ, thì đó chắc chắn sai. Điều đó cổ súy cho sự đóng kín trong tri thức. Một cái đầu mở thì mới đón nhận cái mới. Muốn mở đầu thì phải quên đi những khái niệm đã học. Người ta nói nhớ để quên, quên để nhớ là vì vậy. Quên cái cũ để tiếp nhận cái mới.
Phải quên người yêu cũ mới có thể yêu người mới. Phải quên sự giác ngộ cũ mới có thể giác ngộ thêm.
Quên đi những gì đã học là một trong những yếu tố để tiến xa hơn từ biết đến hiểu.
Khái niệm về nhà là gì?
Làm kỹ sư xây dựng, tôi biết định nghĩa của căn nhà. Dĩ nhiên là vậy. Và tôi tin rằng mọi người cũng biết. Nhưng sự hiểu biết về nhà là một điều hoàn toàn khác biệt.
Tôi không thích cách định nghĩa trong sách giáo trình, tôi cảm thấy nó không đầy đủ và luôn thiếu sót. Nghệ thuật, tôn giáo, triết học là những phương tiện mô tả về nhà rõ ràng hơn nhiều.
“Những ngày bình yên trước cơn bão”,
“Dẫu cuộc đời gian khổ, nhưng khi có em, mọi nơi đều trở thành tổ ấm”
Nhưng thực tế, em không chỉ là em, và nhà cũng không chỉ là một nơi
“Chưa bao giờ là quá muộn”
“Ở đâu có thể ngủ say là nhà”
“Không tự do đến mức phải bỏ lơi như DSK”
“Tự do nhưng mảnh khói bay”
Thực ra, không phải mọi nơi đều giống nhau và nhà cũng không chỉ là một nơi