blogradio.vn - Tình yêu có thể đắm chìm mãnh liệt, rực rỡ nhưng cũng có thể tan vỡ, biến mất trong một thoáng chốc. Khoảnh khắc người ta nói lời chia tay, cuộc sống dường như trở nên trống vắng hơn bao giờ hết, những kí ức về người cũ cứ dâng lên và làm đau lòng.
Cô ấy nói rằng từ khi người yêu rời xa, cuộc sống trở nên u ám hơn. Những con đường, con phố và ngõ vắng này mất đi điều gì đó quan trọng, không còn hạnh phúc và niềm vui như ngày trước. Cô ấy cảm thấy cô đơn hơn, không ai hiểu và chia sẻ cùng cô như người yêu đã từng làm.
Mối tình của họ, dù đẹp đẽ và ngọt ngào, cũng chỉ kéo dài trong hai năm.
Một ngày nắng, người yêu đến gặp cô lần cuối.
- Anh phải rời xa và chúng ta không thể tiếp tục. Hãy giữ gìn sức khỏe và đừng buồn. Dù anh không thể quên em nhưng số phận của chúng ta chỉ có thế này thôi. Anh mong em luôn hạnh phúc.
Cô không biết phản ứng thế nào, bởi họ đang yêu nhau sâu đậm. Làm sao anh có thể nói chia tay và không giải thích cho cô hiểu? Nhưng dù sau này cô cố gắng nhớ lại, cô vẫn không thể đặt câu hỏi. Bởi khi người ta muốn ra đi, lý do có thể nghìn và không hiệu quả. Tình yêu không cần lý do, khi yêu cũng như vậy và khi kết thúc cũng vậy. Vì vậy dù đau khổ, cô vẫn thấy hài lòng với quyết định của mình. Như mọi lần, cô im lặng.
Cô nhìn anh rời đi, nhìn bóng anh xa dần, trái tim cô trống rỗng và buồn bã như chiếc lá cuối thu rơi xuống. Anh chọn rời đi vào một ngày cuối thu, khi con đường vẫn rực nắng. Trái tim cô đau đớn nhưng vẫn cháy bỏng, nhưng cô cứ im lặng.
Cô lục tìm những bài thơ anh viết cho cô, tự hỏi liệu anh còn nhớ không?
Đêm nay thật cô đơn vì không có em
Anh thắp lên từng cơn buồn bằng những cơn gió
Anh thắp lên từng kỷ niệm qua từng trang vở
Gửi đến em những kỷ niệm đẹp đẽ
Một ngày, em trở về bên đây
Anh cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ
Khi nghe tiếng em cười, khi nghe tiếng em hát
Và một ngày, em trở lại đây
Anh đứng đó ôm trọn trong lòng nỗi nhớ
Anh đứng đó nghe từng hơi thở của em
Dù cho bao mai sau trôi qua, hình bóng em vẫn khắc sâu
Cô ấp úng cười lại, thắc mắc sao tình yêu lại dễ cháy bỏng như thế, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể tách rời, tưởng chừng mỗi khoảnh khắc xa cách đều là ngàn lần nhớ nhung, rồi bỗng dưng người ta chỉ lặng lẽ nói một câu và rời đi.
Cô bước ra khỏi cửa. Buổi chiều nay, giống như bao chiều cuối thu khác, thành phố dường như muốn lụi tàn trong màu lá vàng rơi dày trên phố xá, con đường này cũng không ngoại lệ. Từ khi anh rời xa, cô đã đặt tên cho nơi đây là 'con đường hoang vắng'. Những cơn gió đã thổi lá rơi phủ đầy, nhưng dường như mọi người đều cho rằng đó là vẻ đẹp tự nhiên của thiên nhiên, không màng đến sự tổn thương của lá, và những bước chân vô tình dẫm lên mảnh vụn kia. Bao lần cô tự hỏi liệu lá có cảm nhận được sự đau đớn không?
Cô ít khi tự soi mình trong gương hay chăm sóc bản thân từ khi anh ra đi. Cô không biết liệu mình đã trở nên đẹp hơn hay xấu đi, nhưng khi tình yêu tan vỡ thì còn gì có thể làm cho người ta trở nên đẹp đẽ hơn được nữa. Mọi người nhận xét rằng cô trở nên u buồn hơn, im lặng hơn và sống trong thế giới riêng của mình hơn. Thực ra, từ trước đến nay, cô đã là người ít nói, dù có những khoảnh khắc hạnh phúc bên anh, anh vẫn là người nói nhiều hơn, luôn làm cô cười, và chỉ khi anh nhắc nhở thì cô mới mở miệng nói.