>> Những bài văn Phân tích Hai đứa trẻ đạt điểm 10
Ngoài chất hiện thực, truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam còn chứa đựng nhiều cảm xúc lãng mạn sâu sắc. Anh (chị) hãy dựa vào tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam để làm rõ điều này
Với sự kết hợp giữa hiện thực và lãng mạn, truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam không chỉ là một câu chuyện bình thường. Anh (chị) hãy nhìn vào tác phẩm để hiểu rõ hơn về điều này
Bài làm
'Văn học là nơi phản ánh nhân loại' (M.Gorki). Trong lĩnh vực văn học, vẻ đẹp nhân bản của con người luôn là một phương tiện thẩm mĩ, nơi mà chất thơ và chất hiện thực hoà quyện với nhau. Để minh họa cho điều này, chúng ta có thể tham khảo tác phẩm 'Hai đứa trẻ' của Thạch Lam.
'Hai đứa trẻ' không chỉ là bức tranh chân thực về cuộc sống phố huyện nghèo, mà còn là một bài thơ trữ tình độc đáo. Tác phẩm đã gửi gắm vào lòng người đọc một cảm xúc bồi hồi về cuộc sống con người.
Bức tranh hiện thực của phố huyện nghèo xuất hiện xơ xác và tiêu điều hơn trong ánh hoàng hôn từ cái nhìn của nhà văn. Miền quê yên bình, 'mặt trời đã lấp sau rặng tre, nhìn lên chỉ thấy khóm tre màu đen kịt trên nền trời phớt hồng', cùng với âm nhạc nhẹ nhàng của ếch nhái, tạo nên bức tranh chiều êm đẹp như bao chiều khác.
Phố huyện hẻo lánh hiện ra trong khung cảnh chợ vắng vẻ, vài người bán hàng thu dọn, đứa trẻ lượm nhặt. Bức tranh này từng hiện lên trong 'gió lạnh đầu mùa', vẫn giữ lại nỗi buồn khó tả trong 'Hai đứa trẻ'. Phố huyện không chỉ là cảnh vật mà là cuộc sống của con người, hiện thực của miền quê hẻo lánh, một chút kịch tính từ con tàu đêm.
Tuy hiện thực nhưng chúng ta nhìn nhận nó qua góc nhìn văn lãng mạn. Thời gian không vụt nhanh, mà chậm rãi đi từng bước phát triển tâm hồn. Từ 'tiếng trống thu không' đến câu văn nhẹ nhàng: 'Chiều, chiều rồi', tạo nên không khí tươi mới và uyển chuyển. Bài học từ Thạch Lam là sự hài hòa giữa hiện thực và lãng mạn.
Khi đêm buông xuống, phố huyện mất đi ánh sáng của quán đèn, chỉ còn bóng tối và vài tia sáng le lói từ kẽ cửa. Nhưng trong cái tối ấy, nhà văn vẫn chớp nhấp những điểm sáng mảnh, tạo nên không khí thơ mộng. Chất thơ nằm ẩn sau bức tranh thường nhật của cuộc sống quanh ta.
Chị Tí chiếu sáng mảnh đất nhỏ, tạo bức tranh hai 'gam màu' sáng tối tinh tế. Khuôn mặt phụ nữ chân quê, mệt mỏi từ ngày bận rộn, nhưng mỗi đêm chị vẫn mang ánh đèn nhỏ nhưng ý nghĩa. Họ bán đèn để kiếm thu nhập thêm, nhưng có vẻ họ chỉ bán để giữ lại chút ánh sáng cho bản thân.
Họ ra đây vì nếp sống. Phố huyện ban đêm là nơi họ thể hiện cuộc sống của mình. Âm thanh, mùi hương, và ánh sáng của cuộc sống vang lên qua đối thoại và hoạt động của mọi người. Mỗi người góp phần làm nên bức tranh sống động của phố nghèo.
Bức tranh này không có điểm nhấn nổi bật, nhưng tất cả những người có mặt đều tạo nên cảnh sống động. Những con người này làm nên bức tranh tổng thể của cuộc sống xung quanh.
So với khía cạnh hiện thực khốn khổ của Nam Cao, Thạch Lam đưa ra một góc nhìn hiện thực 'lãng mạn' hơn. Bức tranh phố huyện nghèo, dù khó khăn nhưng ấm áp và đầy tình người. Thạch Lam kết hợp hài hòa giữa hiện thực và lãng mạn, tạo nên văn bản nhẹ nhàng, tươi mới, và thể hiện nhân cách xuất sắc.
Bức tranh phố huyện nghèo, tối tăm, ẩn sau bóng tối của miền quê. Cuộc sống ở đây đã in sâu vào tâm trí Liên. Dù thỉnh thoảng bị sợ hãi bởi tiếng trống của cụ Thi, nhưng cô vẫn cảm thấy ông đáng yêu và đáng thương. Cuộc sống của mỗi người tạo nên cuộc sống của cả một cộng đồng nghèo. Môi trường xã hội hẹp hòi và chật chội hiện hữu rõ ràng trong từng mảnh đời.
Liên có một thứ đặc biệt, là sở thích 'đợi tàu'. Mặc dù mẹ có thể không hiểu, nhưng hành động này mang đến cho cô niềm vui nhỏ. Mỗi ngày, chuyến tàu là niềm mong đợi lớn nhất của Liên. Một hôm, tàu đến với ít hành khách và ánh sáng yếu hơn, khiến lòng Liên rơi vào nỗi buồn. Điều này làm cho tâm trạng của cô lẫn lộn giữa vui mừng và buồn bã.
Thạch Lam thành công khi kết hợp lãng mạn và hiện thực trong tác phẩm. Tình người của nhân vật tăng thêm ý nghĩa cho câu chuyện. 'Hai đứa trẻ' không chỉ là bức tranh về phố huyện nghèo, mà còn là một bài thơ trữ tình đặc sắc, nổi bật giữa cuộc sống đầy khó khăn.
Phố huyện hẻo lánh hiện lên trong bức tranh chiều buồn của buổi chiều. Cảnh phố vắng vẻ với những người bán hàng thu dọn gánh, và đứa trẻ lượm đồ vụt qua. Bức tranh này gợi lên nỗi buồn khó diễn đạt vào giờ tàn của ngày. Đó là hình ảnh buổi chiều êm đềm nhưng vẫn chất chứa nỗi buồn đặc biệt trong 'Hai đứa trẻ'.
Bức tranh phố huyện không chỉ là cảnh vật mà còn là biểu tượng của cuộc sống con người. Đây là một hiện thực miền quê hẻo lánh, nhưng nhờ con tàu đêm mỗi ngày, một chút hương vị của kinh thành được mang đến. Cuộc sống ở phố huyện là những hoạt động kiếm sống quen thuộc, từ bác phở Siêu, chị Tí, bố con nhà hát sẩm, cụ Thi điên cho đến Liên. Mặc dù khổ cực, nhưng mỗi người vẫn giữ cho mình một thói quen và đợi chờ như đánh đàn.
Tất cả những hiện thực này được nhìn nhận qua góc nhìn của một tâm hồn lãng mạn. Thời gian không vội vã nhưng điều đó không làm mất đi sự phát triển tâm hồn. Từ tiếng trống đến câu nói nhẹ nhàng 'Chiều, chiều rồi' đánh thức tâm hồn, rồi không gian yên bình của đêm đến. Mỗi khoảnh khắc lại mang đến cái nhìn mới nhờ vào câu văn tươi mát và uyển chuyển.
Có buổi chiều nào êm đẹp như trong tác phẩm của Nam Cao, Vũ Trọng Phụng? Chỉ tâm hồn lãng mạn của Thạch Lam mới có sức mềm mại và thơ mộng như thế. Điều đặc biệt là khả năng kết hợp hai tâm hồn quan sát là một. Nhà văn không chỉ nhìn nhận đúng cảnh vật mà còn hiểu được những gì Liên trải qua. Sự giật mình của nhân vật là minh chứng rõ ràng cho điều này.
'Đêm bắt đầu, một đêm hè dịu dàng như nhung và cơn gió mát thoảng'. Câu văn như thế có rất nhiều, nhưng chỉ khi được sử dụng một cách chính xác, nó mới đạt được đỉnh cao. Sự nhận thức này có thể xuất phát từ tâm hồn của nhà văn hoặc chính từ tâm hồn của Liên, khi phố huyện chìm trong im lìm của đêm. 'Dõi theo những bóng người về muộn từ trong đêm'. Nếu ban đầu, phố huyện còn rực rỡ bởi ánh đèn từ quán, giờ đây chỉ còn là bóng tối. Ánh sáng tự nhiên được nhà văn 'chụp' nhanh chóng trong cảnh nhìn lãng mạn. Chất thơ nằm ở đây, với hiện thực kết hợp với sự bay bổng của bút văn.
Ánh đèn của chị Tí chiếu rọi một góc nhỏ. Nếu nhìn từ xa, bạn sẽ thấy một bức tranh nghệ thuật hoàn chỉnh với hai gam màu sáng tối. Khuôn mặt người phụ nữ chân quê phát sáng, đã trải qua một ngày làm việc để kiếm sống. Cuộc sống gia đình bận rộn và đen tối, nhưng mỗi đêm chị Tí lại đem đến một tia sáng. Dù vì thêm thu nhập, nhưng dường như họ chỉ bán để chia sẻ. Vậy thì họ đến đây với mục đích gì? Có lẽ đó là cách họ sống. Và ban đêm, phố huyện trở thành nơi họ thực sự tồn tại... Âm thanh của cuộc sống phát ra từ lời đối thoại, từng hoạt động của con người ở đây. Mỗi người đều đóng góp một chút ánh sáng, hương vị, âm thanh. Tất cả kết hợp thành một bức tranh phố nghèo. Không có điểm nhấn đặc sắc, nhưng tất cả những con người này làm nên bức tranh cuộc sống động đặc biệt. Trong khi Nam Cao tập trung vào hiện thực khốn khổ, Thạch Lam với 'đơn vị lãng mạn' của mình, tạo nên không khí ấm áp, đầy tình người.
Quay trở lại cảnh hoạt động ban đêm tại phố huyện, chất lãng mạn không chỉ ở cái nhìn tổng thể mà nó còn đậm sâu trong những đoạn văn về chị em Liên. Nhà văn tập trung mô tả chính Liên, một người phụ nữ đa cảm. Khi đêm buông xuống, Liên trải qua cảm giác buồn bã trước khoảnh khắc tàn cuộc. Sự buồn bã ấy bắt nguồn từ phố huyện xơ xác, tiếng trống thu không vang vọng như làm say đắm. Bất giác, một cảnh tượng làm cho chị không thể không chạnh lòng: những đứa trẻ bé nhỏ vẫn cố gắng lượm nhặt giữa chợ vắng, nhặt những que kem và những thứ có ích. Ấn tượng đầu tiên là Liên có một tấm lòng chẳng trẻ con tí nào. Tư thế của một người chị còn bé hơn, nỗi buồn báo hiệu một sự 'trưởng thành' trong tâm hồn.
Bức tranh phố huyện nghèo tối tăm, ẩn sau bóng tối hư vô. Cuộc sống ở phố huyện đã in sâu vào tâm trí Liên. Có vẻ như, nếu thiếu bất cứ điều gì ở bức cảnh ngoài kia, Liên đã lên tiếng. Nhưng mọi thứ vẫn nguyên như cũ, thậm chí tiếng cụ Thi đôi khi làm cho Liên sợ. Nhưng cảm giác thân thuộc vẫn cảm nhận được sự đáng yêu và đáng thương từ cụ. Từng cảnh đời, cảnh sống của mỗi người lần lượt đi qua tâm hồn tưởng như non nớt của Liên.
Cuộc sống của từng người đã tạo nên cuộc sống của cả một cộng đồng người dân quê nghèo khó. Từ những mảnh đời giống như của Liên, sống chung trong môi trường giống nhau, ta thấy một điểm chung rất rõ, đó là sự chật hẹp của xã hội. Ngày qua ngày, chỉ là chợ tiêu điều, những dãy hàng quán với những lề đất trống 'Lá đa lác đác trước lều' và những 'người ấy'. Dù cuộc sống buồn bã, nhưng vẫn tồn tại niềm vui để sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống. Sự hài hòa giữa hiện thực và lãng mạn giúp Thạch Lam tạo ra một chất văn nhẹ nhàng, tinh tế, ẩn sau đó là nhân cách tuyệt vời.
Nhưng ở Liên lại có một sự khác lạ mà trong số trên chẳng có ai. Một hành động tưởng như quái gở và vô nghĩa, đó là "đợi tàu". Nếu mẹ Liên ở đó chắc không cho cô thức. Nhưng đó mới chính là chiều sâu của tác phẩm khi tác giả khắc hoạ hình ảnh Liên cùng em đợi tàu với một niềm háo hức rất trẻ con. Và con tàu đã đến đúng như sự mong mỏi, đợi chờ, như một thoáng niềm vui cũng chợt tắt. Tàu hôm nay không đông khách, ánh sáng của toa tàu cũng kém đi. Điều đó càng làm lòng Liên có một mỗi buồn vô hình xâm lấn. Con tàu vô cảm lầm lũi mang đến niềm vui duy nhất nhưng lại chợt gợi thêm nỗi buồn khó tả. Tiếng rầm rầm của tàu đã lẩn khuất sau màn đêm dáy đặc, không gian của phố huyện thoáng giao động rồi lại trở về như xưa. Tâm trạng của Liên bây giờ chẳng biết nên vui hay nên buồn. Vui có lẽ đúng hơn vì hàng ngày chuyến tàu vẫn là niềm mong mỏi của chị. Có người nói "chờ đợi là một điều khủng khiếp"; song, không có gì để chờ đợi lại càng khủng khiếp hơn. Với Liên điều khủng khiếp chính là niềm vui mà chị có thể tự tạo cho mình. Chất lãng mạn ngay trong cảnh đợi tàu. Cảnh đợi tàu ở đây tuy có khác với cảnh đợi tàu trên sân ga nhưng lại vẫn chung một nỗi niềm mong mỏi. Điều đáng nói hơn là duy chỉ một cô bé Liên đợi. Cuộc sống bon chen đã không làm chị chìm trong cảnh đời lầm lũi, thầm lặng. Vượt xa hơn là một tâm hồn khát khao niềm vui của cuộc sống. Tuy cuộc sống buồn nhưng vẫn tạo được niềm vui để mình sống có ý nghĩa hơn trong cõi đời. quả thực, tâm hồn Liên là một bài thơ có cấu tứ khá hoàn chỉnh; nhưng đó là một sự thật hiển nhiên mà Thạch Lam đem lại. Cho đến nay, chị vẫn sống với một niềm vui của chuyến tàu đem lại. "Liên" là mảng màu chủ đạo tạo nên chất hiện thực và chất lãng mạn trong thiên truyện. tạo nên bằng một cuộc đời. tạo nên như là người dẫn chuyện. Thành công của thạch Lam chính là sự kết hợp hài hoà giữa bút pháp lãng mạn với xu hướng hiện thực, nhân đạo. Tạo cho mỗi tác phẩm của ông một sức sống trường tồn cùng lòng người. Tình người của nhà văn với nhân vật đã đưa ý nghĩa truyện lên một tầng cao mới. Ai đó đã định nghĩa về thơ: "Thơ là hiện thực, thơ là cuộc đời còn là thơ nữa" thì truyện ngắn "Hai đứa trẻ" và nhiều thiên truyện khác nữa của thạch lam có đầy đủ những yếu tố mang phong vị của một bài thơ trữ tình đặc sắc mà lại "cuộc đời" thật nhiều sâu sắc.