Hẹn hò với bình yên, một cuốn sách “dành riêng cho tuổi trẻ của bản thân và của tất cả những ai từng dám yêu, từng dám từ bỏ và cũng dám bắt đầu lại từ đầu”, mà tôi thấy đặc biệt ấn tượng trong số những cuốn sách mà tôi đã đọc. Tôi đã đắm chìm vào đó và thực sự thích thú. Tác giả hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình với những trải nghiệm về tình yêu thanh xuân. Bình yên đó là điểm đến của hạnh phúc sau những cơn mưa gió của tuổi trẻ, “dù bạn đang ở đâu trên con đường của mình, chỉ khi bạn cảm thấy hạnh phúc thì bạn mới đạt được mục tiêu”. Một cuốn sách rất chân thành, sống động và giàu cảm xúc. Tôi cảm thấy thú vị với những triết lý về tình yêu thanh xuân thông qua những câu chuyện và suy nghĩ của tác giả trong cuốn sách nhỏ này.
Nguồn ảnh: Internet
Ban đầu, tôi đã cảm thấy lạ về việc tên của tác giả là Nắng Lạnh. Tại sao không phải là nắng ấm hay nắng mai? Có lẽ, đó là ánh nắng buổi sáng vẫn còn một chút lạnh của đêm. Có lẽ, tác giả là “một người mơ mộng cô đơn, thường xuyên làm bạn với nỗi buồn, nhưng lại thích viết về niềm vui”. Tác giả đã mang lại cho tôi trải nghiệm đa dạng của tình yêu thanh xuân, có tình thương, sự giận dữ, đôi khi là sự sợ hãi,
- Đừng chỉ yêu mà hãy học cách thương
Tôi nghĩ điều đó rất đúng. Khi yêu một người, ta cần học cách thương người đó, chỉ khi đó tình yêu mới bền vững. Tác giả đưa ra những lập luận mà tôi thấy rất ý nghĩa: “Quên người mình yêu là khó, nhưng quên người mình từng thương là khó hơn”, “Nếu tình yêu là cơn mưa rào của mùa hạ đến bất ngờ và hối hả, thì thương chính là những cơn mưa phùn trong mùa đông, ngấm sâu vào trong từng nỗi buồn lạnh lẽo”, “Yêu có thể mất đi, nhưng thương mãi mãi. Hết yêu có thể quên nhưng hết thương, lòng ta vẫn đau đớn mãi mãi” hay “Nếu chỉ yêu một người, ta sẽ coi tình yêu như một lý do ích kỷ để chiếm hữu và đặt ra những kỳ vọng lớn lao. Nhưng khi thương họ rồi, ta sẽ kiềm chế bản thân trước khi nói ra những lời làm tổn thương, cảm xúc của họ sẽ được đặt lên trên tất cả những ham muốn và kiêu hãnh của chính mình”. Tôi chưa từng yêu ai, tôi vẫn chưa biết yêu là gì, cũng như thương là gì, chúng ra sao, nhưng có lẽ đó là hai cung bậc cảm xúc của tình yêu. Người ta chỉ có thể thương khi đã yêu. Yêu một người đã khó, vì “Cuối cùng, chúng ta đang yêu ai đó hay chỉ yêu vẻ bề ngoài lấp lánh của họ? Gương mặt xinh đẹp sau lớp trang điểm, áo quần như là nước hoa thơm phức, cử chỉ dịu dàng và duyên dáng. Tôi nghĩ rằng, không có gì trong những điều đó đủ để giữ chân một người khi họ muốn rời bỏ. Dù chúng ta có cố gắng tối ưu hóa, hoàn thiện hay là hoàn hảo đến đâu đi nữa, vẫn có những người làm được nhiều hơn chúng ta. Chỉ có sự chân thành, sự ôm chặt tay nhẹ nhàng thay lời an ủi, tiếng cười trong trẻo trước những trò đùa, chỉ những điều đó mới đủ để khiến tình yêu không chịu rời bỏ chúng ta”, học cách thương một người còn khó hơn.
- Sự khác biệt giữa tình yêu ở tuổi 17 và 25
Thực sự, “Khi còn trẻ, chúng ta thường theo đuổi những cảm xúc mãnh liệt, làm cho lý trí lì lợm phía sau. Nhưng sau bao sóng gió, khi trái tim đã mệt mỏi, chúng ta chỉ cần một bờ vai để dựa vào vào những lúc mệt mỏi, hoặc cùng một người đối mặt với những thử thách của cuộc đời. Chúng ta quan tâm đến hạnh phúc gia đình và đã hiểu được ý nghĩa thực sự của tình thương. Tôi đã từng ước mơ về một hạnh phúc như vậy. Người mà tôi yêu sẽ dẫn dắt tôi qua mỗi bước đường hạnh phúc, sẽ đi cùng tôi qua mọi thử thách. Nhưng đến bây giờ, khi tôi đã sống gần nửa cuộc đời, tôi cần thực tế hơn là những ước mơ. Tôi cần một người thực sự yêu thương tôi. Tôi cần một bờ vai, một vòng tay ấm áp, chỉ vậy thôi! Trái tim vẫn chỉ là trái tim, đôi khi mệt mỏi, chúng ta lại cần bình yên. “Thì ra, để giữ chân một người không phải lời hứa non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cuối cùng, không phải nụ hôn lãng mạn mà là vòng tay ôm dịu dàng, kiên nhẫn. Thì ra, an toàn mới làm ta cảm thấy thỏa mãn nhất và bình yên chính là nơi chúng ta muốn dừng chân sau những chặng đường dài”. Và bình yên chính là điểm đến của hạnh phúc, là kết quả của một tình yêu. “Khi là thời điểm thích hợp để kết hôn? Đó chính là khi bạn nhận ra rằng, bạn và người ấy đã trải qua những khoảnh khắc đẹp nhất và tồi tệ nhất, không có lý do gì để không tiếp tục bên nhau”.
Nguồn ảnh: Internet
- Thực tế, chúng ta đều giống nhau, mang trong lòng nỗi cô đơn, luôn đợi chờ ai đó dừng lại lắng nghe
Chúng ta sống giữa một biển người nhưng vẫn cảm thấy cô đơn. Vì không ai thực sự hiểu ta và ta không biết phải kết bạn với ai. Thế giới càng trở nên rộng lớn, con người càng trở nên cô đơn. Tìm một người bạn đã khó, nhưng tìm một người hiểu mình càng khó khăn hơn. Đôi khi, ta thấy cô đơn trong chính thế giới của mình. Cũng giống như trong tình yêu, đôi khi ta khó lòng mở lòng ra để yêu một ai đó, vì tính ích kỷ, sự tính toán hoặc vì đã từng tổn thương quá nhiều. Ta vẫn bao quanh trong cảm giác cô đơn. Cuộc sống diễn ra vội vã, con người không dừng lại để lắng nghe, để hiểu nhau. Chỉ có những người thật lòng yêu thương chúng ta, quan tâm đến chúng ta, mới lắng nghe những gì chúng ta nói, mới chia sẻ mọi điều cùng chúng ta.
Có cuộc hẹn với bình yên mang ý nghĩa đặc biệt. Cuốn sách đã khiến tôi suy ngẫm về tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình, đặc biệt là về tình yêu. Có những người cảm thấy hụt hẫng, cũng có những người nuối tiếc về khoảng thời gian ấy. Riêng tôi, cuốn sách đã mang lại cho tôi trải nghiệm về cảm giác yêu một người là như thế nào, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi muốn kết thúc bài viết của mình với lời của tác giả: “Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta không thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng người ta trưởng thành không phải bởi thời gian, mà bởi những nỗi đau và những lần vấp ngã. Nếu không vấp ngã, làm sao chúng ta học được cách đứng dậy và tiếp tục đi? Và nếu chúng ta sống mà không hối tiếc lấy một lần, thì sống để nhớ gì về tuổi thanh xuân? Vì vậy, hãy sống và mơ, hãy khóc và cười, hãy đi lạc và tìm đường trở về, hãy tô màu sắc rực rỡ lên bức tranh tuổi trẻ của mình. Đến một ngày, bạn sẽ thấy những khó khăn mà mình đã trải qua đều xứng đáng vô cùng”
Tác giả: Nguyễn Thị Yến Ngọc