blogradio.vn - Từ ngày ấy, trong trái tim cô đã khắc sâu hình ảnh của bà cụ, không chỉ là hình ảnh, mà còn là những yêu thương dâng trào mỗi khi nhớ về bà.
Bà cụ sống ở một con hẻm đối diện với nhà Trân. Ban đầu, Trân không để ý nhiều đến bà, vì cô luôn bận rộn với công việc. Nhưng vào một buổi chiều cuối năm, khi cô đang vội vã đi mua bánh tráng, bà cụ bất ngờ xuất hiện và cứu giúp cô.
Đó là lần đầu tiên Trân gặp bà cụ.
Lần thứ hai cô gặp bà là ngay tại nhà của bà. Trân đi mua thuốc vì đau đầu, và bà cụ đã chăm sóc và giúp đỡ cô.
- Cháu xin chào bà, cho cháu một chai trà xanh.
Bà cụ yên lặng pha nước cho cô uống.
- Bà ơi, hôm trước con thấy bà bán bánh tráng, con đã mua một lần, hôm nay bà không bán nữa ạ?
- Tôi có muốn dừng lại đâu cô ạ, là do các con tôi ép tôi phải ngừng. Chúng nó bảo tôi đã già rồi, mà mỗi ngày đi bán hàng khắp nơi thì quá mệt. Tôi thích cách sống của mình, còn khỏe mạnh là tôi làm việc, không phải chỉ vì tiền bạc. Tôi làm vì niềm vui, còn ăn uống chỉ cần một ngày hai bát cơm với rau là đủ.
- Con rất ngưỡng mộ bà, dù đã cao tuổi nhưng bà vẫn đi lại nhanh nhẹn và rất sáng suốt.
- Tôi cũng cảm thấy vui vì trời ban cho tôi sức khỏe, nhưng các con tôi quá lo lắng nên tôi không đi bán hàng nữa, họ lo sợ tôi buồn nên làm cho tôi bán nước nhỏ này. Mỗi ngày được ngồi đây bán hàng và trò chuyện với nhiều người, tôi cũng rất vui, cũng có thu nhập mà không cần phải xin tiền của con cháu.
- Dạ vâng, con cũng đồng ý với bà, công việc không chỉ là niềm vui mà còn là nguồn thu nhập của chúng ta. Con hy vọng khi già đi, con cũng sẽ có sức khỏe như bà.
- Tôi buôn bán đủ loại hàng, có lẽ đây là công việc cuối cùng trong cuộc đời tôi.
Trân bất ngờ.
- Vậy hóa ra bà đã kinh doanh đa dạng sản phẩm, cũng giống như việc bán bánh tráng ạ.
- Không cô ạ, tôi ngồi ở chợ. Khi còn trẻ, tôi hoạt động nhiều hơn, nhưng giờ đây, tuổi già, tôi chỉ buôn bán những thứ nhỏ nhặt. Tính tôi thích vận động, không thích ngồi im một chỗ.
Trân chào bà rồi về nhà, nhưng sau đó cô nhớ quên mua thuốc nên phải quay lại con đường vừa đi. Cô cười vì quên của mình.
Lần thứ ba cô gặp bà không phải mặt đối mặt. Đó là khi địa phương kêu gọi ủng hộ người dân bị lũ lụt ở các tỉnh phía Bắc. Cô nhận ra tên của bà trong số tiền quyên góp lớn. Bà quyết định giúp đỡ vì tình hình khó khăn của người dân được truyền tải qua truyền hình.
Trân ngồi im lặng sau khi đoàn quyên góp rời đi, không chỉ vì số tiền mà cô cảm kích tấm lòng của bà cụ. Một người già như bà, như bà ngoại, chắc chắn số tiền ấy là kết quả của nhiều năm tích luỹ, và cô yêu quý những người con của bà, họ đã đồng ý để mẹ mình thực hiện một việc có ý nghĩa như vậy.
Cũng từ ngày đó trong lòng Trân đã khắc sâu hình bóng của bà cụ, không chỉ là hình ảnh mà còn là những yêu thương dành cho bà cụ mỗi khi nhớ về.
Lần cuối cùng cô được gặp bà là khi bà ra đi. Rất may cô bắt đầu chuyến công tác vào buổi chiều, một người hàng xóm báo cô biết sáng sớm, cô chạy qua thì thấy người ta chuẩn bị trang trí cho bà. Trân đã khóc như chính người thân của mình, cô còn nắm tay bà, các con bà nói bà đi trong giấc ngủ. Chiều hôm đó Trân bước lên xe như một người vô hồn, cô nghe tim mình đau đớn, cảm giác như mình đã mất một người rất yêu mình và không bao giờ gặp lại được nữa.
Bà ơi, con sẽ gặp lại bà dù chỉ là qua hình ảnh, con rất yêu thương bà. Chuyến đi này sẽ kéo dài một tuần, con mong bà sẽ yên bình và thanh thản ở nơi xa xôi. Một cuộc đời đã kết thúc, một người đã sống một cuộc đời ý nghĩa, bà đã bay cao rồi, con sẽ luôn nhớ bà với hình ảnh đeo trên đôi vai gầy. Con sẽ nhớ giọng nói nghiêm túc của bà, và cũng nhớ cả cảm giác nắm tay bà lúc cuối.
Trân mua trái cây để thắp nhang cho bà, cô không biết bà thích loại nào nên cô chọn cam và mãng cầu. Trân nhìn ảnh bà trên bàn thờ mà rơi nước mắt, người ta luôn bận rộn với cuộc sống, nhưng khi phải xa người mình yêu thương thì chỉ biết khóc thôi. Có lẽ nước mắt sẽ giúp giảm đi nỗi nhớ và đau đớn, nhưng cũng là dấu hiệu của sự mất mát.
Con sẽ nhớ đến ngày giỗ của bà, dù không cần phải như vậy, con vẫn sẽ đến thắp nhang cho bà. Con muốn bà và con được gặp nhau, và con hy vọng bà sẽ được ấm áp. Hình ảnh này chắc chụp khi bà còn trẻ, bà rất đẹp, con rất ngưỡng mộ bà, một người dân bình thường nhưng có trái tim rất lớn.
Trân quay về nhà, cô vào phòng ghi ngay vào cuốn sổ tay riêng dòng này:
Nơi đó chứa đựng tình thương của tôi.
Thời gian đó Trân rất bận rộn nên cô chỉ ghi và giữ lại. Cô tin sẽ có một ngày cô viết gì đó để tưởng niệm và trút niềm thương nhớ về bà, một người bà cao tuổi, một phụ nữ đã in sâu hình ảnh mình trong trái tim cô.
Rồi bao nhiêu ngày đã trôi qua, bao nhiêu lần cô đã đứng trước bà với mùi nhang trầm thoang thoảng mà vẫn chưa viết được một chữ nào về bà. Cô chỉ cảm nhận những tình thương dành cho bà ngày nào vẫn còn nguyên vẹn, vẫn làm cô rơi nước mắt mỗi khi nhớ về bà.
Hôm nay Trân đã viết được, cô không quan tâm hay dở, dài hay ngắn, cô chỉ biết rằng càng viết cô càng yêu thương bà nhiều hơn. Cô cảm nhận được tình thương trong tim mình trào dâng mãnh liệt hơn.
Bà ơi, bà không biết con làm công việc gì, con không nói và bà cũng không hỏi, nhưng con đã viết về bà dù đã muộn màng, nhưng chắc bà biết con yêu thương bà đến nhường nào. Mỗi ngày con đều nhìn lên trời cao, con tin bà cũng sẽ nhìn thấy con. Bà ơi, bà yên nghỉ nhé, con sẽ sống tiếp với những tình thương con dành cho bà. Con nhớ và rất yêu câu nói của bà, khi con đọc trong tờ danh sách ủng hộ năm xưa.
Tôi ước mong hòa bình và nhiều hòa bình cho mọi người.
Trân nhìn vào màn hình máy tính, cô cảm nhận dòng nước mắt mặn mà trên môi.
© HẢI ANH - blogradio.vn