blogradio.vn - Rồi một ngày nọ, khi tôi lướt qua những câu chuyện trên Facebook, tôi bỗng nhìn thấy bạn đăng ảnh cùng một cô gái. Trái tim tôi như ngừng đập một lát. Tôi không khóc, nhưng tôi cảm thấy buồn, nhưng cảm xúc của ngày xưa lại ùa về, ước gì tôi có thể khóc được, biết đâu sẽ dễ chịu hơn.
Dạo này bạn sống ra sao rồi? Vẫn ổn chứ?
Có lẽ tôi chỉ dám thổ lộ những điều này ở đây, tôi không biết liệu bạn còn nhớ tôi không, nhớ đến cái người từng thích bạn từ thời cấp 3 này.
Đã 3 năm rồi, giờ tôi đã vào đại học, và bạn cũng thế. Tôi vẫn nhớ ngày tôi gặp bạn lần đầu ở trường, một buổi chiều dễ chịu, bầu trời xanh thăm thẳm và bạn xuất hiện bên cạnh tôi như một điều kỳ diệu. Tôi nhận ra, bạn và tôi học cùng lớp học thêm, cùng khối, cùng trường và đặc biệt hơn là nhà tôi và nhà bạn gần nhau. Chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng đúng không, lúc đó tôi còn tự hỏi tại sao tôi không gặp bạn sớm hơn. Nếu có thì mọi chuyện có lẽ đã khác đi một chút phải không?
Lớp 12 với những bận rộn của thi cử, việc bỗng dưng thích bạn đã làm cuộc sống của tôi lộn xộn hơn một chút. Tôi quyết định nói cho bạn biết, tôi tìm kiếm Facebook của bạn, nhắn tin từng câu, chờ đợi phản hồi của bạn. Trong khoảng thời gian đó, cảm xúc hàng ngày của tôi phụ thuộc vào những tin nhắn từ bạn. Rồi bạn từ chối tôi, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi không kể cho ai nghe chuyện này, chỉ nói với bạn thân nhỏ của tôi, rồi tôi im lặng, tôi không khóc, không hiểu vì sao nữa, tôi cảm thấy buồn lắm, buồn đến nỗi muốn chết đi nhưng không thể khóc.
Vậy là tôi tập trung ôn thi, nhưng rồi trớ trêu quá, tôi không đỗ vào trường mà tôi ao ước, sau đó tôi quyết định nghỉ học 1 năm. Và sau một năm, thời gian trôi qua nhưng đối với tôi, đó là một năm đáng sợ. Tôi bị rối loạn cảm xúc, dễ khóc, dễ tức giận, tôi lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa. Nhưng cuối cùng, mọi thứ cũng qua đi, chỉ cần tôi vẫn sống, thì mọi thứ đã trải qua, dù có đau đớn thế nào đi nữa.
Nhưng cậu có biết không, tôi đã đau đớn lắm. Tôi mang trong lòng một vết thương lớn mà không thể khâu lại được. Tôi đã đỗ vào ngôi trường mà tôi mơ ước, nhưng ở đó không có cậu. Tôi biết cậu học ở TP.HCM, trong khi đó, tôi lại lặn lội ra Hà Nội một mình.
Ban đầu, tôi gặp rất nhiều khó khăn, phải đối mặt một mình với tất cả mọi thứ, một mình đến một nơi xa lạ không có gia đình, không có người thân, không có anh chị em, tôi không biết tại sao mình lại dũng cảm như vậy, nhưng tôi luôn nghĩ đến cậu, nghĩ rằng có lẽ ở thành phố cậu cũng phải trải qua những khó khăn như vậy, nghĩ rằng ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này.
Đôi khi tôi vẫn khóc, khóc vì nỗi đau bất chợt ập đến, khóc vì nhớ nhà, khóc vì cảm thấy cô đơn, cuộc sống một mình thật không dễ dàng, đặc biệt đối với một người mang trong mình nhiều tổn thương tâm lý như tôi.
Cậu biết không, tôi không thể thích ai nữa, cảm giác như tôi không thể đặt trọn niềm tin yêu vào ai được. Cảm giác như cảm xúc trong tôi đã chết đi, cậu à.
Vào một ngày, khi tôi lướt qua story trên Facebook, tôi thấy cậu đăng ảnh cùng một cô gái. Trái tim tôi như bị đóng băng một lúc. Tôi không khóc, nhưng lại rất buồn, cảm giác của quá khứ quay về, giá như tôi có thể khóc được, tôi muốn gào thét, nhưng có lẽ nỗi đau đã chôn sâu trong lòng cậu rồi, có lẽ đó là điều khắc nghiệt nhất của nỗi đau, phải không, cậu?
Tớ đã dành một giờ chỉ để ngắm nhìn câu chuyện của cậu, tớ thấy niềm hạnh phúc tràn ngập trong đó và mong ước mình cũng được như vậy.
Nhưng điều đó không làm tớ hết thích cậu, tớ cảm thấy mình đang mất phương hướng, nỗi nhớ về cậu không chỉ là cảm giác nhẹ nhàng hàng ngày mà nó còn ẩn sau sâu trong trái tim tớ, đôi khi hình bóng của cậu lại xuất hiện trong suy nghĩ của tớ. Chỉ là tớ cố gắng quên đi, tớ không muốn yêu ai và không muốn bắt đầu mối quan hệ mới, nhưng khi ai đó thể hiện sự quan tâm đến tớ, hình bóng của cậu lại xuất hiện và khiến tớ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ muốn gọi tên cậu.
Người tớ thích đã có người yêu rồi. Điều đó làm tớ cảm thấy buồn thương cho cậu. Tớ đã thấy người yêu của cậu qua bức ảnh cậu đăng, và tớ chỉ muốn chúc mừng cho cậu. Tớ đã hẹn hò với rất nhiều người khác nhau, nhưng rồi tớ luôn thất vọng và quay về với sự thật là tớ không cảm thấy gì đặc biệt với họ, mỗi khi đi chơi, đi ăn, đi xem phim, tớ luôn cảm thấy rỗng tuếch, cậu hiểu không? Vì họ không phải là cậu.
Tớ vẫn luôn kiểm tra trang Facebook của cậu, nhưng không có gì mới cả, có lẽ cậu chỉ muốn công khai một lần duy nhất, cậu biết tớ đã xem rồi, cậu biết tớ nên từ bỏ, cậu có quan tâm đến điều đó không? Hay tớ lại tự mình phải nghĩ ra?
Tớ không thể hiểu rõ trái tim mình, nhưng có lẽ tớ vẫn thích cậu, vẫn đợi cậu, và mong rằng một ngày nào đó cậu sẽ quay đầu nhìn lại tớ.