(Mytour) Ít ai nhận ra rằng mong muốn bố mẹ được an nhàn không phải lúc nào cũng thể hiện lòng hiếu thảo, vì chúng ta thường chỉ nghĩ đơn giản rằng, cách báo hiếu là để bố mẹ không phải làm gì thì ta mới cảm thấy yên lòng.
Bài học về lao động không phân biệt tuổi tác mà Văn Bá học từ mẹ
Đằng sau sự thành công của những nhân vật vĩ đại ngày xưa phần lớn là nhờ những bà mẹ tuyệt vời. Khi nghiên cứu về các nhân vật xuất sắc được mẹ dạy dỗ, ta càng thấy ngưỡng mộ trí tuệ của những người mẹ vĩ đại này. Họ biết cách dạy dỗ con cái, sử dụng kinh nghiệm của mình để chỉ dẫn con cái hiểu đúng đạo lý và góp phần cho xã hội.
Có một câu chuyện rằng, sau một ngày làm việc vất vả, Văn Bá trở về nhà và thấy mẹ vẫn đang chăm chỉ dệt vải. Ông cảm thấy buồn vì mặc dù mình đã trở thành quan lớn, nhưng mẹ vẫn phải lao động không ngừng. Ông không chịu đựng được và nói:
- Nhà chúng ta như vậy mà mẹ vẫn phải dệt vải, e rằng tổ tiên sẽ trách móc, cho rằng con không đủ hiếu dưỡng mẹ!
Mẹ của ông - bà Kính Khương, nghe vậy đã đáp lại:
- Thế chẳng lẽ nước Lỗ đã không còn hy vọng sao? Để con cái làm quan mà không dạy cho chúng biết đạo lý làm quan. Nghe mẹ nói đây!
- Thế chẳng lẽ nước Lỗ đã không còn hy vọng sao? Để con cái làm quan mà không dạy cho chúng biết đạo lý làm quan. Nghe mẹ nói đây!
Các vua chúa sáng suốt từ xưa thường chọn những vùng đất khô cằn để dân cư sinh sống nhằm khuyến khích họ chăm chỉ lao động, từ đó phát triển tâm thiện và duy trì sự cai trị lâu dài. Nếu sống an nhàn, con người dễ sa đà vào hưởng lạc, lâu dần sẽ đánh mất tâm thiện và sinh ra ác niệm, mang đến tai họa. Những ai sống ở vùng đất màu mỡ thường không thành đạt vì mải mê hưởng thụ, trong khi những người sống ở vùng đất khô cằn thường sống nhân nghĩa vì họ chịu khó lao động.
Vì vậy, mỗi sáng, Thiên tử cùng các quan lớn học tập, buổi trưa làm việc chính sự, cùng bá quan giải quyết công việc quốc gia, giao nhiệm vụ cho các cấp quan viên. Vào buổi tối, Thiên tử lại cùng các quan khảo sát thiên văn và nghiên cứu lịch pháp. Sau khi mặt trời lặn, ông còn phải giám sát chuẩn bị lễ vật cúng tế, chỉ khi mọi việc xong xuôi mới đi nghỉ.
Các chư hầu hàng ngày phải tuân theo chỉ thị của vua từ sáng sớm, ban ngày chăm sóc công việc chính trị, chập tối kiểm tra việc thực thi pháp luật, buổi tối nhắc nhở các thợ nghề tránh lười biếng, chỉ khi hoàn thành mọi việc mới được nghỉ ngơi.
Các đại phu mỗi sáng phải rà soát trách nhiệm công việc, ban ngày hoàn thành nhiệm vụ chính sự, chập tối kiểm tra lại công việc đã làm trong ngày, buổi tối mới xử lý việc nhà, chỉ khi mọi việc xong xuôi mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Các kẻ sĩ mỗi sáng đều phải suy ngẫm về học vấn, ban ngày chăm chỉ học tập, chập tối ôn lại kiến thức đã học, buổi tối kiểm tra xem trong ngày có mắc lỗi gì không. Nếu không có điều gì đáng tiếc thì mới được yên tâm nghỉ ngơi.

Người dân bình thường dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi khi trời tối, hàng ngày lao động không lười biếng.
Vào mùa xuân và mùa đông, mọi người đều có nhiệm vụ riêng, từ trai gái đến các cấp, nếu không hoàn thành sẽ bị phạt, đó là chế độ cổ xưa. Người đời phải lao tâm khổ tứ, người bình thường phải bỏ sức, đây là bài học của Tiên đế. Từ trên xuống dưới, không ai dám sống an nhàn mà không lao động.
Mẹ chỉ là một người đàn bà góa chồng và con cũng chưa có địa vị cao. Vì vậy, mẹ ngày đêm lao động không ngừng, lo lắng không quên công việc của tổ tiên, nếu lười biếng sẽ gặp trừng phạt. Mẹ mong con gắng sức mỗi ngày, nhắc nhở con không phụ lòng tổ tiên. Nếu con mong mỏi an nhàn mà không làm việc, mẹ sợ rằng nhà Mục Bá sẽ tuyệt tự.
Bài học: Theo lời dạy của mẹ Văn Bá, con người nên coi trọng việc lao động chăm chỉ, mỗi người đều có công việc và mục tiêu của riêng mình. Dù gia đình có giàu có hay con có làm quan, đừng vì vậy mà lười biếng hưởng thụ. Nếu không, dễ sinh ra 'nhàn cư vi bất thiện', hối hận cũng không kịp.
Bài học: Theo lời dạy của mẹ Văn Bá, con người nên coi trọng việc lao động chăm chỉ, mỗi người đều có công việc và mục tiêu của riêng mình. Dù gia đình có giàu có hay con có làm quan, đừng vì vậy mà lười biếng hưởng thụ. Nếu không, dễ sinh ra 'nhàn cư vi bất thiện', hối hận cũng không kịp.
Mong bố mẹ được an nhàn chưa hẳn là lòng hiếu thảo.
Chúng ta thường giống như Văn Bá, khi kiếm được tiền hoặc có của cải chỉ mong bố mẹ được an nhàn và hưởng thụ. Chúng ta chỉ mong họ có nhiều thời gian vui vẻ bên con cháu mà không phải làm gì, để họ được thoải mái.
Nhiều người khi có chức tước liền muốn bố mẹ ngừng ngay các công việc họ đang làm vì lo lắng cho sự vất vả của họ và sợ bị phê phán vì bản thân có danh tiếng mà để bố mẹ làm việc nặng nhọc.
Thực tế, khi nghĩ đến việc cả đời bố mẹ đã lao động không ngừng, chúng ta thường muốn bù đắp cho họ bằng cách làm cho họ được nghỉ ngơi và an nhàn. Một số người thậm chí còn muốn đón bố mẹ từ quê lên thành phố để sống sung sướng. Họ xem đó là cách báo hiếu, nhưng câu chuyện cho thấy rằng mong muốn bố mẹ an nhàn không phải lúc nào cũng là hiếu thảo.
