Ngọc rời khỏi bàn tiệc, bước đi trên con đường phía trước nhà hàng. Bạn bè vẫn tiếp tục vui vẻ. Đã lâu rồi họ gặp nhau và trong đám đó có cả Khánh. Ngọc và Khánh đều không thích những nơi ồn ào, vì vậy Ngọc thấy Khánh ngồi trầm ngâm trên ghế đá trong sân từ khi nào, ánh mắt nhìn ra hồ tĩnh lặng.
Ngọc dừng lại một lát, sau đó bước về phía Khánh. Kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau đã gần một năm.
“Anh sao lại ra đây không ở trong nhà với mọi người?”
Khánh quay đầu nhìn Ngọc, sau đó im lặng quay đi. Khánh trả lời lạnh lùng câu hỏi của Ngọc
“Chẳng phải em cũng thế sao!”
Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, như muốn hỏi thăm Khánh sau thời gian dài không gặp. Cô muốn nói nhiều hơn với Khánh nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Khánh lấy ra một gói thuốc từ túi áo và bật lửa. Kéo một điếu thuốc dài ra và châm lửa
“Anh lại hút thuốc à?”
Khánh buông điếu thuốc một cách chậm rãi. Ngày trước, vì Ngọc nói thuốc lá không tốt nên Khánh từ bỏ. Nhưng giờ đây, không còn Ngọc bên cạnh nữa, Khánh không còn lý do để quan tâm đến những điều nhỏ nhặt đó nữa.
“Khi nào cảm thấy căng thẳng hoặc suy nghĩ, anh mới hút thôi.” Khánh giải thích với cô
“Vậy anh đang suy nghĩ gì mà căng thẳng vậy?”
Ngọc không ngần ngại trò chuyện với Khánh không ngớt nhưng Khánh chỉ biết im lặng. Ngọc ngồi bên cạnh Khánh, hai người cùng nhìn ngắm không gian yên bình. Tiếng ồn ào từ quán biến mất, chỉ còn lại âm thanh của gió hiu quạnh thổi qua cành lá liễu, không khí dịu dàng của trời thu tháng 8. Mặc dù không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu rằng họ đang trôi dạt trong những ký ức của quá khứ. Họ đã từng có một mối tình lâu dài kéo dài nhiều năm nhưng lại kết thúc êm đềm đến mức nhạt nhẽo.
Tiếng mưa rơi xốc xếch trên mái nhà, tiếng nước chảy vào chậu được đặt dưới đất. Cả hai đều nằm yên trên giường nhưng không ai ngủ được. Ngọc nằm dựa đầu vào tay của Khánh, Khánh bắt đầu suy nghĩ về công việc và tương lai của cả hai.
“Em cảm ơn anh đã luôn bên cạnh, anh sẽ cố gắng kiếm một căn nhà nhỏ cho hai chúng ta…khi đó, chúng ta sẽ kết hôn và cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.”
Khánh tiếp tục kể cho Ngọc nghe về những ước mơ của anh, và dĩ nhiên, Ngọc là một phần trong những ước mơ đó.
Khánh và Ngọc đều quê ở cùng một nơi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên và học chung một trường đại học. Họ yêu nhau từ khi nào, có lẽ họ cũng không nhớ rõ nữa. Tình yêu của họ như mưa dầm ướt sâu, từ bạn bè thân thiết trở thành nửa kia của cuộc đời.
Sau khi tốt nghiệp đại học, họ quyết định ở lại thủ đô để bắt đầu sự nghiệp, bởi vì ở quê ít cơ hội hơn để phát triển. Khánh và Ngọc thuê một căn phòng trọ thuận tiện cho việc đi lại đến công ty của họ. Mỗi sáng, Khánh đưa Ngọc đi làm và chiều về đón. Cuộc sống hàng ngày của họ trôi qua bình yên, họ cùng nhau nỗ lực và tiết kiệm để có một cuộc sống trọn vẹn hơn.
Khánh đang làm việc tại một công ty liên doanh nước ngoài, mặc dù có áp lực nhưng thu nhập khá ổn định. Vì là sinh viên ưu tú trong lớp, thầy cô giáo đã giới thiệu cho Khánh công việc này. Công việc của Khánh có nhiều áp lực hơn so với Ngọc, đôi khi phải làm thêm giờ vào buổi tối. Những ngày làm thêm, Ngọc thường phải di chuyển bằng xe buýt hoặc sử dụng ứng dụng grap để về nhà.