Trước khi diễn ra cuộc đối thoại giữa linh hồn và thân xác, nhà viết kịch đã miêu tả linh hồn Trương Ba 'ngồi ôm đầu một lúc rồi bất chợt đứng dậy' với một lời nói cảm thán khẩn cấp: “Không, không! Tôi không muốn sống như thế này mãi! Tôi chán cái chỗ ở không phải là của tôi lắm rồi! Cái thân xác này, ta bắt đầu sợ nó, ta muốn rời xa nó ngay lập tức! Nếu linh hồn ta có thể tự do, ta sẽ cho nó tách ra khỏi cái thân này, ngay cả chỉ một khoảnh khắc cũng được”.
Linh hồn Trương Ba hiện đang trải qua cảm xúc bi ai, đau khổ, được thể hiện qua những lời than thở ngắn gọn, dồn dập cùng với ước ao khắc khoải. Linh hồn đau khổ bởi không thể thoát ra khỏi thân xác mà linh hồn căm ghét. Linh hồn căm ghét bởi không còn nhận ra bản thân mình nữa. Trương Ba bây giờ không còn là người đàng hoàng, tôn trọng mọi người như trước. Người ta kính trọng ông Trương Ba đã mất. Trương Ba bây giờ thô lỗ, vụng về. Đọc giả, khán giả càng ngày càng nhận ra điều đó qua cuộc đối thoại, và linh hồn Trương Ba càng ngày càng chìm vào cảm giác đau đớn, tuyệt vọng.
Trong cuộc trò chuyện với linh hồn của anh hàng thịt, tâm trạng của Trương Ba trở nên yếu đuối và lo lắng. Xác đang nói ra những sự thật mà dù có muốn hay không, linh hồn vẫn phải chấp nhận. Đó là đêm mà ông đứng bên cạnh vợ của anh hàng thịt, tay chân run rẩy, hơi thở nặng nề, cổ co lại và suýt nữa thì... Đó cũng là lúc ông tát thằng con trai, khiến máu phun ra khắp nơi. Tất cả đều là sự thật mà xác của anh hàng thịt đang khơi lại, khiến Trương Ba cảm thấy xấu hổ và tự ti hơn bao giờ hết. Xác của anh hàng thịt cười nhạo những lý do mà Trương Ba đưa ra để tự biện hộ: 'Tôi vẫn giữ một cuộc sống riêng tư: nguyên vẹn, trong sạch và chân thành...' Trong cuộc trò chuyện này, xác của anh hàng thịt đã chiến thắng với sự vui vẻ, với những lời nói dài dòng, lúc mỉa mai, lúc dạy bảo, lúc chỉ trích và châm chọc. Trương Ba chỉ thốt ra những lời ngắn gọn, tiếng than thở và tiếng rên kèm theo. Không chỉ đau khổ, mà còn xấu hổ khi nghe những lời công khai của xác mà trước đó Trương Ba đã cảm nhận nhưng không muốn thừa nhận.