Đề bài: Em hãy chia sẻ suy nghĩ về bài thơ Thiên trường vãn vọng của Trần Nhân Tông.
I. Cấu trúc ý chi tiết
II. Bài văn mẫu
Nhận định về bài thơ Thiên trường vãn vọng
I. Cấu trúc Nhận định về bài thơ Thiên trường vãn vọng (Chuẩn)
1. Khai mạc
Giới thiệu bài thơ: 'Buổi chiều đứng ở phủ Thiên Trường trông ra' hoặc 'Thiên Trường vãn vọng' là một tác phẩm thể hiện tình cảm quê hương sâu sắc của Trần Nhân Tông - vị vua và nhà văn hóa đặc biệt của Việt Nam.
2. Phần thân bài
- Đánh giá về cảnh quê trong hai câu thơ mở đầu:
+ Khung cảnh thôn trước và thôn sau hiện lên như một giấc mộng, mơ hồ dưới tấm màn sương trắng.
+ Buổi chiều muộn tại làng quê yên bình, tình cảm thơ mộng và an yên...(Tiếp theo)
>> Xem chi tiết Dàn ý Nhận định về bài thơ Thiên trường vãn vọng tại đây.
II. Mẫu văn Nhận định về bài thơ Thiên trường vãn vọng (Chuẩn)
Bài thơ 'Dáng chiều tình sâu tại phủ Thiên Trường' hoặc 'Thiên Trường hồi ức' là tác phẩm toát lên sự thơ mộng về quê hương của Trần Nhân Tông - một vị vua, nhà văn tượng trưng cho văn hóa Việt Nam. Thiên Trường, quê cũ của Trần Nhân Tông, bài thơ được sáng tác khi tác giả trở về thăm quê, khoảnh khắc chiều tà nơi đây hòa quyện giữa thiên nhiên và cuộc sống con người, sự liên kết sâu sắc với đất địa quê hương.
Thiên Trường - ngày xưa là huyện thuộc tỉnh Nam Định, cụ thể là một xóm quê ở vùng nông thôn Bắc Bộ. Hai dòng thơ đầu tiên là lời giới thiệu về vùng đất quê hương của tác giả:
'Làng xưa làng nay bình yên tựa như trạm ngủ
Bạn hiền hay người quen mỗi nơi góp một chút thắp hương'
(Ngày xưa làng nay ngập tràn gió mới
Bóng chiều rợp bóng cây, có phải mơ không?)
Với bản sắc thiên nhiên và khí hậu đặc trưng của đồng bằng Bắc Bộ, vào buổi chiều tà khi bóng đêm khuất dần, thường xuất hiện những tia sương mỏng, đặc biệt là trong mùa thu. Lớp sương mơ mộng kia được nhà thơ mô tả như 'len lỏi như khói lồng', với sự kết hợp và hoà quyện của sương mỏng và khói, tạo nên bức tranh thôn quê trước và sau đều trở thành một phần thực, một phần mơ. Không gian chiều tà làng quê hiện ra bình yên, thơ mộng và tĩnh lặng, là nơi thể hiện tình yêu và lòng gắn bó sâu sắc với quê hương của nhà thơ. Bức tranh về làng quê Bắc Bộ trải sáng qua những cảm nhận của nhà thơ, mở ra một khung cảnh thiên nhiên để từ đó lộ ra hình ảnh của con người, cuộc sống dân dụ:
'Bãi đồng trải rộng như sân bóng
Đường xôi chạy dài tận chân trời'
(Bãi đồng hình trải rộng trắng bóng
Cò trắng bay bay giữa đám cỏ).
Hình ảnh những đứa trẻ chăn trâu, ngồi trên lưng trâu để thổi sáo, làm cho bức tranh làng quê trở nên sinh động, đồng thời thức tỉnh tình cảm quê hương trong mỗi con người. Những tiếng cười vang lên xen kẽ với những âm thanh của sáo, của cô bé, cậu bé chăn trâu, làm cho không gian bức tranh như được hồi sinh, rõ nét và tươi sáng hơn. Đàn trâu điều động, tạo nên không khí thoải mái, nhẹ nhàng, một lối sống chậm rãi, tự do nơi thôn quê, để ta cảm nhận được sự yên bình của làng quê, không phải là sự cô đơn hay lạnh lẽo. Hình ảnh đàn cò trắng bay giữa bãi cỏ trắng, vừa làm nổi bật không gian mở, rộng lớn vừa làm cho bức tranh làng quê trở nên thơ mộng. Trần Nhân Tông, dù là một vị vua, nhưng qua từng câu thơ, từng lời diễn đạt và đặc biệt là qua từng cảm xúc, tâm trạng, ta cảm nhận được tình yêu quê hương, tấm lòng yêu thương gắn bó của Trần Nhân Tông với quê hương thôn dã. Dù ở vị trí cao quý của một đất nước, nhưng điều đó không làm mất đi tình cảm quê thiết của Trần Nhân Tông.