(Mytour) Phật ví lòng người với ánh trăng để nhắc nhở mọi người tu dưỡng tâm hồn, luôn tỏa sáng như Trăng đầu tháng, thay vì như Trăng cuối tháng với ánh sáng yếu ớt và u ám.
Phật so sánh lòng người với ánh trăng
Trong bài kinh số 94, kinh Tạp A-Hàm, Đức Phật đã dùng hình ảnh ánh Trăng để giúp chúng ta dễ dàng phân biệt người thiện và bất thiện:
Có một chàng trai tên Tăng-ca-la đã đến hỏi Ngài ở vườn Cấp Cô Độc, và thắc mắc: 'Bạch Cù-đàm, làm sao để nhận biết người nam bất thiện?'
Có một chàng trai tên Tăng-ca-la đã đến hỏi Ngài ở vườn Cấp Cô Độc, và thắc mắc: 'Bạch Cù-đàm, làm sao để nhận biết người nam bất thiện?'
Phật đáp: - Như ánh trăng.
Chàng lại hỏi: - Vậy làm sao để nhận biết người nam thiện?
Phật cũng đáp: - Như ánh trăng.
Chàng thưa: - Người nam bất thiện giống như trăng như thế nào ạ?
Phật giải thích:
Người bất thiện được ví như: “Trăng dần về cuối tháng, ánh sáng tắt dần, màu sắc biến mất, mọi liên hệ không còn, ngày đêm tiêu tan, đến nỗi không còn hiện hữu.”
Tương tự, có những người từng có lòng tin, chăm chỉ học hỏi, thích bố thí, có chính kiến chân thật. Nhưng dần dần, họ lại xa rời việc bố thí và chính kiến... đến mức không còn gì.
Qua lời dạy của Đức Phật, ta thấy rằng những người bất thiện này giống như ánh trăng về cuối tháng, ánh sáng yếu ớt và có phần ma mị. Họ thường là những người khi mới bước vào đạo thì nhiệt huyết, nhưng sau một thời gian lại thiếu niềm tin, sao nhãng và cuối cùng rời bỏ con đường chân chính, theo tà đạo.
Cuộc đời của Phật gắn liền với những đêm trăng rực rỡ
Trong những dòng kinh, ta như cảm nhận ánh trăng chiếu sáng, rọi khắp không gian vũ trụ. Từ đó, con người nhận ra vẻ đẹp của ánh trăng và sống với bản tính thanh tịnh huyền diệu của mình: “Thế nhân thanh tịnh, như trời quang đãng, Tuệ như mặt trời, Trí như ánh trăng, Trí tuệ mãi rực sáng.”
Sự giác ngộ của Đức Phật diễn ra nhẹ nhàng như ánh trăng, không xảy ra đột ngột, mà là một hành trình dài và khiêm nhường để xua tan mọi mê muội.
Ngài đã trải qua nhiều thử thách trước khi nhận ra chân lý cuộc sống, cuối cùng tự soi sáng bản thân và chiếu rọi khắp nơi, từ đó xua tan vô minh của nhân loại, giống như ánh sáng xuất hiện, bóng tối dần tiêu tan.
Đức Phật
Hãy nhìn ánh trăng để soi rọi lại tâm hồn mình
Trước vẻ huyền ảo của ánh trăng, chúng ta không chỉ đắm chìm trong vẻ đẹp của nó mà còn nhận ra sự thật giữa những điều hão huyền.
Thời Đức Thế Tôn, thưởng thức trăng là một thú vui thanh cao, giúp mỗi người nhận ra nhiều điều, đặc biệt là bản thân mình.
Đức Phật đã dạy: 'Trí tuệ như ánh trăng, người có trí tuệ giải thoát thường mang lại sự mát mẻ, an lành cho mọi sinh linh.”
Ánh trăng trở thành biểu tượng cho trí tuệ Bát nhã của những người đạt đạo: “Trí giả do như nguyệt chiếu thiên” (Người trí tự tại, tự do như ánh trăng).
Vì vậy, Trung thu này, khi ngắm trăng, ta tự hỏi mình đã đủ trí tuệ chưa? Trí tuệ không chỉ là bằng cấp, thành công mà là khả năng mang đến sự mát mẻ, an lành cho tất cả chúng sinh.
Thực sự, trí tuệ ở đây được hiểu là mỗi người cần lan tỏa tâm thiện lành đến mọi người, đó mới được xem là có trí tuệ. Khi ta biết quên mình vì người, thực tế là ta cũng là người, mọi người đều là một.Vì vậy, Trung thu này, khi ngắm trăng, ta tự hỏi mình đã đủ trí tuệ chưa? Trí tuệ không chỉ là bằng cấp, thành công mà là khả năng mang đến sự mát mẻ, an lành cho tất cả chúng sinh.
- Chúng ta cũng có thể rút ra bài học rằng, khi tâm ta chưa đủ sáng, hãy chọn bạn có tâm sáng, an lành để giao lưu, chọn môi trường thiện lành cho mình. Chỉ khi 'đi với bụt mặc áo cà sa' thì tâm ta mới dần được khai mở, tránh lầm lẫn trong bóng tối.
- Ánh trăng cũng gợi nhắc về bánh xe luân hồi, giúp ta trân trọng hiện tại, trân trọng ánh sáng trăng trong lành như đêm nay. Nếu Mặt Trời luôn rực rỡ, thì Mặt Trăng có lúc đầy, lúc khuyết, như cuộc đời con người tuân theo nghiệp quả.
Ánh sáng của trăng tròn không chói lọi như ánh mặt trời, nhưng nó có thể soi sáng cả vũ trụ. Sự biến mất của trăng trong bóng tối không phải là vĩnh viễn. Tự bản chất, nó phục sinh nhờ năng lực riêng. Đó là biểu trưng cho năng lực giải thoát con người trong vòng luân chuyển, chính vòng tuần hoàn này làm cho ánh trăng trở thành nhịp sống sinh động.
Ánh sáng của trăng tròn không chói lọi như ánh mặt trời, nhưng nó có thể soi sáng cả vũ trụ. Sự biến mất của trăng trong bóng tối không phải là vĩnh viễn. Tự bản chất, nó phục sinh nhờ năng lực riêng. Đó là biểu trưng cho năng lực giải thoát con người trong vòng luân chuyển, chính vòng tuần hoàn này làm cho ánh trăng trở thành nhịp sống sinh động.
- Ánh trăng không quá chói chang, cũng không quá tối tăm, chính nó biết kiểm soát ánh sáng của mình. Điều này nhắc nhở ta kiểm soát tâm hồn để đạt được ánh sáng dịu dàng như thế. Chúng ta cũng phải nhìn ánh trăng để soi lại tâm mình, biết rằng không có gì gọi là “xuất thần” trong sự giác ngộ, ta cũng như Phật là người tìm kiếm trong đêm tối để tiến về ngày dịu nhẹ, lan tỏa sức ảnh hưởng êm dịu, không nóng bỏng như Mặt Trời.
Như vậy, đó là quá trình vận hành năng lực trí tuệ để kiểm soát 'ánh sáng' của mình, không bị mờ tối hay quá sáng để không làm người khác sợ hãi.
Như vậy, đó là quá trình vận hành năng lực trí tuệ để kiểm soát 'ánh sáng' của mình, không bị mờ tối hay quá sáng để không làm người khác sợ hãi.
(Tổng hợp)