Sẽ như thế nào nếu bạn tham gia trò chơi trốn tìm cùng một kẻ không phải là con người mà lại là một thế lực ma quỷ mang trong mình tâm hồn của một đứa trẻ?
Thể loại phim kinh dị luôn thu hút sự quan tâm lớn từ công chúng, và hiệu ứng mà nó tạo ra là rất mạnh mẽ, luôn giữ vững vị trí hàng đầu trong làng điện ảnh. Nhưng với những gì gắn liền với tuổi thơ của chúng ta, sự quen thuộc và gần gũi có thể khiến chúng ta cảm thấy kinh hoàng và ám ảnh hơn. Và đó chính là điều mà Năm, Mười, Mười lăm (Chơi Cùng Tôi) mang lại cho khán giả. Trò chơi trốn tìm từ thời thơ ấu quen thuộc được tái hiện nhưng với một cách đặc biệt và lạ mắt. Cơn ác mộng đang trên đường tới, trò chơi vô tội của trẻ con bỗng trở thành một cuộc săn lùng đầy rủi ro.
Lấy cảm hứng từ ác quỷ Mormo trong thần thoại Hy Lạp, Năm, Mười, Mười lăm của đạo diễn Adrian Garcia Bogliano kể về Sofia (Liz Dieppa) - một cô gái 18 tuổi từng trải qua quá khứ đen tối bên cạnh bà nội. Nhờ sự giới thiệu của chị gái Natalia (Alejandra Rodriguez), Sofia được nhận vào làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có. Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hề đơn giản khi những đứa trẻ mà cô phải chăm sóc luôn rất nghịch ngợm và khó bảo.
Và chính từ sự nghịch ngợm đó, một trong những đứa trẻ đã vô tình kích hoạt ác quỷ Mormo, mở đầu cho một trò chơi nguy hiểm. Sofia phải tham gia vào trò chơi mà cô không muốn để bảo vệ bản thân và các em bé.
Bắt đầu bằng việc so sánh tổng quan của các bộ phim đang được chiếu tại rạp, Năm, Mười, Mười lăm vẫn được đánh giá cao hơn các phim kinh dị Việt Nam trong thời gian này. Mặc dù cốt truyện không có gì mới mẻ, mô típ của phim vẫn đi theo lối cũ, với việc ba mẹ rời khỏi nhà, nhường lại nhân vật chính giải quyết vấn đề, nhưng Năm, Mười, Mười lăm vẫn đạt điểm trung bình – khá trong việc xây dựng kịch bản.
Cốt truyện không quá độc đáo, nhưng việc giải quyết nút thắt vẫn đủ để khán giả cảm thấy hài lòng với một tác phẩm tập trung vào yếu tố kinh dị, đe dọa và kích động nỗi sợ trong tâm lý người xem. Hình ảnh phim đẹp, đậm chất kinh dị phương Tây, diễn xuất của các diễn viên cũng ổn định đến khá tốt, giữ cho cốt truyện không bị gián đoạn, thu hút và duy trì nhịp độ từ đầu đến cuối.
Các nhân vật trong phim được xây dựng một cách toàn diện, tỉ mỉ, với sự hiện diện liên tục của những đồ chơi quen thuộc, gần gũi, tạo ra một loạt cảm xúc ám ảnh, kinh dị mỗi khi xuất hiện. Đặc biệt, hình ảnh của gã quỷ Mormo được xây dựng khá thành công, lấy cảm hứng từ thần thoại Hy Lạp về một con quỷ thú vịu có hình dạng giống như ma cà rồng, gieo rắc nỗi kinh hoàng trong các câu chuyện dân gian Hy Lạp thời Byzantine.
Một điểm đáng chú ý khác của Năm, Mười, Mười lăm là âm nhạc. Hầu hết các âm thanh trong phim đều là nhạc nền, được chỉnh sửa từ tiếng dương cầm để tạo ra những âm điệu ẩm ướt, ma quái, có một chút cổ điển, đầy ám ảnh làm cho khán giả cảm thấy “rùng mình” khi nghe. Phối hợp với các đoạn cao trào gay cấn hay cả lớp âm thanh cho nhân vật ác quỷ Mormo... Tổng thể, âm nhạc trong Năm, Mười, Mười lăm được đánh giá cao, tạo cảm giác hồi hộp, tò mò và căng thẳng cho người xem.
Mặc dù có nhiều điểm sáng so với phim kinh dị hiện nay nhưng Năm, Mười, Mười lăm vẫn chưa thực sự hoàn hảo, kịch bản tương đối nhạt nhẽo, đơn điệu, suốt bộ phim không có bất kỳ sự thay đổi bất ngờ nào đặc biệt. Nút thắt của câu chuyện cũng được mở ra một cách quá nhẹ nhàng khiến người xem cảm thấy thất vọng ở cuối phim.
Tóm lại, Năm, Mười, Mười lăm vẫn là một lựa chọn hấp dẫn cho những người yêu thích phim kinh dị, nếu họ chủ yếu quan tâm đến hình ảnh và những pha “kích động” thót tim mà không đặt quá nhiều kỳ vọng vào một kịch bản quá tinh vi và độc đáo.