Ruby Rossi (Emilia Jones) được sinh ra trong một gia đình đặc biệt, cả cha mẹ và anh trai của cô đều khiếm thính. Là người duy nhất có thể nghe được, Ruby trở thành 'người thông dịch', sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với cả nhà. Gia đình Rossi sống bằng nghề đánh bắt hải sản tại thành phố Gloucester, tiểu bang Massachusetts. Mỗi sáng trước khi đi học, Ruby cùng cha và anh trai ra khơi, sau đó cô đại diện cho gia đình trong việc thương mại hóa sản phẩm với các thương lái địa phương. Tại trường, vì mối quan hệ với một bạn trai nên Ruby tham gia vào đội hợp xướng. Phát hiện năng khiếu của cô, giáo viên âm nhạc khuyến khích Ruby theo đuổi nghệ thuật tại trường Berklee. Điều này đồng nghĩa với việc Ruby phải rời xa gia đình khi cô là người duy nhất kết nối họ với thế giới.
Bốn thành viên trong gia đình Rossi trong phim cảm nhận được tình cảm của nhau từ trái tim. Ảnh: Apple TV.
Mặc dù có chung chủ đề với Sound Of Metal (2020), nhưng CODA không mang tính bi kịch. Kịch bản của nữ đạo diễn Sian Heder được sáng tạo, dựa trên bộ phim Pháp La Famille Bélier (2014), đồng thời sử dụng nhiều tình huống và đoạn thoại hài hước để điều hành cốt truyện. Trong thời lượng 111 phút, đạo diễn kết hợp nhiều thể loại từ trưởng thành (coming-of-age) đến melodrama về gia đình, một chút âm nhạc từ High School Musical và tình yêu học đường từ The Kissing Booth. Bằng cách sử dụng những yếu tố quen thuộc trong điện ảnh Mỹ, Sian Heder đã tạo ra một tác phẩm độc đáo, gây ấn tượng từ đầu đến cuối.
Tên gọi CODA được viết tắt từ 'child of deaf adults', chỉ đứa trẻ bình thường được nuôi dạy bởi ít nhất một người khiếm thính, trong phim này là Ruby. Cuộc sống của gia đình Rossi chủ yếu được phản ánh qua góc nhìn của cô bé 17 tuổi này. Ruby trong môi trường trường và ở nhà là hai hình ảnh khác biệt. Cô có ít bạn bè vì sự tự ti về hoàn cảnh của mình, không có ai để chia sẻ. Các bạn cùng trường không thấu hiểu mà còn chế giễu cha mẹ của Ruby. Ngược lại, khi ở bên cạnh gia đình, Ruby có thể là chính mình, thoải mái thể hiện bản thân. Cô trở thành người mạnh mẽ trong gia đình, đứng ra bảo vệ họ trước mắt mọi người.
Ngoài Ruby, tất cả thành viên khác trong gia đình Rossie đều có không gian để tỏa sáng. Mặc dù khiếm thính, họ luôn giữ nụ cười với cuộc sống, tỏa ra năng lượng tích cực. Cha Frank (Troy Kotsur) và mẹ Jackie (Marlee Matlin) là mô hình phụ huynh hiện đại. Cả hai không chỉ chấp nhận mà còn khích lệ con gái hẹn hò bạn trai và theo đuổi đam mê ca hát. Anh trai Leo (Daniel Durant) có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong lòng rất yêu thương em gái, không muốn Ruby hy sinh tuổi trẻ vì bất cứ điều gì.
Dù lấy bối cảnh ở phương Tây, không khí gia đình trong phim vẫn gần gũi, gợi nhớ đến các tác phẩm của đạo diễn Nhật Hirokazu Koreeda hoặc phim về người Hàn gốc nước ngoài Minari năm ngoái. Mặc dù không sử dụng lời nói, các thành viên trong gia đình Rossi kết nối với nhau qua xúc cảm từ trái tim. Mâu thuẫn được tạo ra và giải quyết một cách nhẹ nhàng, đồng thời để lại nhiều ý nghĩa sâu sắc. Mỗi cuộc trò chuyện giữa Ruby với cha mẹ và anh trai đều là một bài học mà không có sách vở nào dạy, giúp cô hiểu sâu hơn về bản thân và gia đình mình.
Phim chứa đựng nhiều cảnh gây xúc động. Âm nhạc là cách mà Ruby kết nối với bạn bè, nhưng đó lại là điều mà cô không thể chia sẻ cùng gia đình. Trong một cảnh quay, đạo diễn tắt hết âm thanh để khán giả có thể cảm nhận được cảm giác của người khiếm thính. Cả gia đình Rossi ngồi lặng lẽ, lắng nghe Ruby hát, nhưng thay vì những âm thanh, chỉ còn lại sự im lặng. Cảnh cuối phim gợi nhớ đến Roma (2018) của Alfonso Cuarón, khi Ruby chạy đến ôm gia đình. Bốn người tựa vào nhau, không còn là cá nhân riêng lẻ mà như hòa vào một, thể hiện rằng tình yêu thương không cần phải được bày tỏ bằng lời nói.