Có những bộ phim Hàn gần đây đang giảm chất lượng vì theo đuổi tiêu chuẩn Hollywood?
Trong những năm gần đây, điện ảnh Hàn đã có những bước tiến đáng kể. Parasite là minh chứng cho sự phát triển của điện ảnh Hàn Quốc và được xem là một kiệt tác của ngành công nghiệp phim Hàn. Tuy nhiên, trong lĩnh vực hành động, có dấu hiệu cho thấy chất lượng đang giảm đi, do các bộ phim này ngày càng theo đuổi mô-típ hành động Hollywood. Điều này có thể làm yếu đi điểm mạnh của phim hành động Hàn Quốc.
Điện ảnh Hàn luôn nổi tiếng với các series truyền hình, nhưng họ cũng không kém cạnh trong lĩnh vực điện ảnh. Dù thể loại hành động không phải lúc nào cũng được coi là nghệ thuật, điện ảnh Hàn vẫn có thể nâng cao chất lượng của các bộ phim. Oldboy của đạo diễn Park Chan-wook chính là điểm sáng nổi bật nhất.
Thập kỷ 2000s được biết đến là thời kỳ hoàng kim của nhiều ngành điện ảnh, bao gồm cả điện ảnh Hàn với các bộ phim hành động xuất sắc. Oldboy là một trong những viên ngọc của thập kỷ này, với sự kết hợp của nhiều yếu tố như neo noir, thriller và chuyển thể từ manga, tạo nên một siêu phẩm. Kịch bản xuất sắc, góc quay tinh tế, diễn xuất đỉnh cao, cú twist bất ngờ và sự sốc mạnh mẽ về bài học về báo thù.
Sau Oldboy, những bộ phim về chủ đề báo thù của Park Chan-wook vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ. Tuy nhiên, phim Hàn đang bắt đầu áp dụng nhiều yếu tố Hollywood, không chỉ riêng Hollywood sản xuất phim hành động. Bộ 3 phim báo thù của Park Chan-wook chỉ là một trong số những điểm sáng.
Trước đó, JSA (2000) với sự tham gia của Lee Young-ae và Lee Byung-hun đã để lại ấn tượng sâu sắc. Sau đó là A Bittersweet Life (2005) với đề tài xã hội đen, Tidal Wave (2009) kết hợp hành động và thảm họa, My Wife is a Gangster (2001) gợi nhớ đến Kill Bill, Shadowless Sword (2005) - một phim hành động cổ trang. Out Live (2001) với chủ đề võ thuật, The Host (2006) kể về một gia đình đối mặt với một con quái vật từ sông Hàn. Nền điện ảnh hành động Hàn chào đón sự xuất hiện của Ma Dong-seok với Heaven’s Soldier kết hợp hài và hành động. Bộ phim The Gangster, the Cop, the Devil (2019) với sự tham gia của Ma Dong-seok đánh dấu một màn trình diễn hành động đáng nhớ.
Mọi người thường nói rằng Hollywood sản xuất bom tấn hành động, trong khi Nhật Bản và Hàn Quốc sản xuất phim hành động. Phim hành động, dường như dễ làm nhưng thực sự không phải vậy. Mỗi nền điện ảnh có đặc trưng riêng và phản ánh điều đó thông qua các bộ phim của họ. Hollywood đã đặt ra các tiêu chuẩn vàng cho phim bom tấn hành động, nhưng không chỉ có vậy. Vấn đề là các tiêu chuẩn này dường như đang trở thành quy định chung, làm mờ dần sự đặc trưng giữa các bộ phim. Điều này không tốt chút nào.
Một đặc điểm không thể không nhắc đến khi nói về điện ảnh Hàn chính là tính xã hội. Trong một xã hội như Hàn Quốc, điện ảnh luôn phản ánh những nét đặc trưng của thời đại, những lo lắng và chỉ trích về xã hội. Các bộ phim Hàn không bỏ qua đặc điểm này. Ví dụ, JSA phản ánh mối xung đột với Triều Tiên, The Gangster, the Cop, the Devil thể hiện một xã hội Hàn với những sóng ngầm và vùng xám tồn tại, The Host phản ánh sự thiếu trung thực của chính quyền. Những thông điệp này thường xuất hiện như những cú twist hoặc bài học sâu sắc.
Bên cạnh đó, những bộ phim Hàn thường mang đến một chiều sâu hơn về nội dung. Một điểm mạnh của điện ảnh Hàn là việc phát triển nhân vật. Trái với các phim Hollywood, các nhân vật trong phim Hàn thường trải qua những biến động đáng kể. Trong khi các phim Hollywood thường tập trung vào hành động, phim Hàn lại chú trọng vào việc khai thác tâm lý nhân vật.
Sau thời kỳ hoàng kim của phim hành động trong thập kỷ 2000, các bộ phim Hollywood đã phụ thuộc vào cách quay rung lắc hoặc kỹ xảo để tạo nên cảm giác hấp dẫn. Tuy nhiên, điều này không phải là vấn đề của điện ảnh Hàn. Họ không lạm dụng cách quay như Hollywood và tập trung vào việc phát triển tâm lý nhân vật, tránh xa khỏi việc rơi vào khu vực kỹ xảo quá nhiều.
Vấn đề bắt đầu nảy sinh khi các nhà làm phim Hàn cố gắng làm phim của họ giống với Hollywood, như những bộ phim gần đây đã minh chứng. Ví dụ rõ nhất là Carter (Netflix). Kể từ Train to Busan, làn sóng phim thây ma bùng nổ trong điện ảnh Hàn, nhưng cũng mang theo một căn bệnh thường gặp trong các phim hành động Hàn. Như các dự án tiền John Wick của Hollywood, Carter cũng sử dụng các cảnh quay rung lắc để tăng cường cảm giác hành động, và phim cũng thiếu đi yếu tố xã hội và tâm lý nhân vật, khiến nhân vật chính không khác gì các hình mẫu anh hùng đơn độc của Hollywood. Phim cũng lạm dụng kỹ xảo.
The Witch: Part 2: The Other One chú trọng hơn vào việc mở rộng vũ trụ hơn là việc kể một câu chuyện trọn vẹn - một xu hướng xấu của các thương hiệu điện ảnh Hollywood. Phần 2 của The Witch: Part 2: The Other One không duy trì được chất lượng của phần đầu. Phần này tập trung vào việc giới thiệu nhân vật hơn là làm sâu sắc câu chuyện, hầu như bỏ qua những điều mà điện ảnh Hàn làm tốt nhất, như việc tập trung vào nhân vật và tính nguyên bản của bộ phim. Mặc dù là một bộ phim khoa học viễn tưởng, The Witch về cơ bản là về sự mong muốn được hòa nhập, nhưng phần 2 lại giống một bộ phim siêu anh hùng thông thường với kỹ xảo rung lắc và một kịch bản thiếu sâu sắc chỉ để giới thiệu nhân vật.
Có vẻ như việc làm phim của Hàn Quốc khi chuyển sang phong cách Hollywood luôn gặp khó khăn. Điều này trở nên ngày càng phổ biến với sự ra đời của Netflix - một dịch vụ streaming có vẻ như đang thúc đẩy cho việc sản xuất phim theo kiểu công thức. Điều này thực sự đáng tiếc nếu nó trở thành một xu hướng trong ngành điện ảnh Hàn Quốc.