Nếu người ta thường nói rằng con người khi sống trong tình yêu thì chỉ nhìn mọi thứ bằng màu hồng, thì cũng không ít người nói, tình yêu giống như một tách cà phê vừa ngọt lại vừa đắng. Bình yên nằm xa lắc đâu đó giữa địa cầu của Linh là cuốn sách nói về tình yêu của người trẻ, có đổ vỡ có tổn thương, có sợ hãi và trốn tránh, hụt hẫng và mất niềm tin vào cuộc sống, những người trẻ sau đổ vỡ kiếm tìm bình yên ở nơi nào đó xa lắc trong tinh cầu màu xanh này, nếu bạn chưa tìm thấy thì hãy cùng mình đọc cuốn sách của Linh để cùng nhau đi tìm câu trả lời nhé!
Phần 1: Những vết thương khó nhìn thấy
Yêu là phải cho đi và nhận lại, liệu cả hai mới cùng đạt được hạnh phúc? ấy vậy mà chúng ta lại thường đơn phương một người, không đòi hỏi danh phận, không đòi hỏi thương yêu từ người đó, tình yêu từ một phía chỉ toàn là niềm vui khi vô tình gặp mặt người đó, khi bắt gặp ánh nhìn của họ làm trái tim lại đập nhanh hơn vài nhịp, nó còn có cả nỗi buồn, khi nhận ra mình chỉ đang độc thoại với tình cảm của chính mình, chỉ mải miết chạy theo ánh mặt trời mà không biết sau lưng không có nơi nào để tựa vào.
Nếu tình yêu đơn phương không kết thúc vui vẻ, hạnh phúc thì liệu tình yêu giữa hai người sẽ có kết thúc tốt đẹp hay không? “Ai cũng nghĩ chúng mình là một cặp. Một cặp đôi đang yêu nhau.” Cả anh và cô đều thừa nhận điều đó, nhưng trong mối quan hệ của hai người lại luôn tồn tại một sự hoang mang vô hình, những lần vô tâm của chàng trai đối với cô gái, những câu xin lỗi xuất hiện ngày một nhiều lên, liệu tình yêu có dành chỗ cho một trái tim vô tâm hững hờ, không biết chia sẻ, không biết quan tâm. Liệu đó có phải là tình yêu thực sự hay không, hay chỉ là những cảm xúc chợt đến chợt đi, chỉ là lưng chừng yêu thương, lưng chừng hạnh phúc.
Người con gái yêu anh hết mực, dù có bao lần bỏ qua sự vô tâm của anh, nhưng anh có lẽ không bao giờ suy nghĩ tới điều đó. Anh không biết rằng, những vết thương đang từ từ xuất hiện, chúng lan rộng trong trái tim của người con gái, và cuối cùng, cô ấy chỉ nhận lại được một cái gật đầu đồng ý chia tay từ anh.
Chỉ cần mỗi chút, mỗi vụn vỡ được góp nhặt lại, đôi khi chỉ là giọt nước tràn ly, đẩy mỗi người đi về hướng khác nhau mà không thể tìm lại được nhau.
Cũng có những mối tình, dù thương yêu nhau là thật nhưng bóng dáng của người cũ quá lớn. Tác giả công bằng khi cho rằng người cũ không phải là người xấu, ngược lại, họ cũng đáng thương khi dành cả thanh xuân cho một mối tình không thành. Một tình yêu mới bắt đầu nhưng bóng hình của người cũ vẫn hiện diện, khiến người ta hoài nghi về tình cảm của mình, liệu đó là tình yêu thật sự hay chỉ là sự thay thế?
Phần 2: Hi vọng mong manh
Sau khi chia tay, mỗi người con gái đều có một điều, đó là “hi vọng”, hy vọng rằng anh sẽ quay lại. Hi vọng là điều nhen nhóm trong lòng về một kết cục khác, không phải là cách để họ quên nhau, mà là mong đợi sự quay trở lại, dù biết rằng điều đó không dễ dàng thành hiện thực.
Vì trái tim vẫn còn yêu, sau khi chia tay vẫn không thể xoá những tin nhắn trong điện thoại, vẫn muốn đi qua những con đường cũ, vẫn nghe những bài hát cũ khiến trí nhớ quay vòng tua chậm, vẫn nuôi dưỡng một mầm cây hy vọng. Nhưng khi mình còn yêu mà họ đã không còn thương, hy vọng ấy dần trở thành thất vọng.
Nếu đã cùng buông tay, xin đừng mong chờ điều gì nữa. Đừng đứng đợi người khác mệt mỏi quay về. Đừng để mình trở thành điểm đến tạm thời. Đừng khóc cho những câu chuyện buồn vì nước mắt rơi xuống không thể nào nhặt lại được nụ cười. Đừng tỏ ra tiếc nuối vì đã rời xa người đó. Đừng quan tâm theo cách nửa vời. Đừng để bản thân mệt mỏi vì những điều không đáng.
“Chỉ là phép loại trừ” kết thúc thực sự là gì? Là anh có thể thẳng thắn hỏi cô rằng “Làm cách nào để có thể tìm hiểu nhiều người con gái nhất để chọn ra người phù hợp nhất?” Cô gái yêu người đàn ông ở tuổi đôi mươi không còn nữa, nhưng lại gặp người đàn ông đang tìm kiếm một người phụ nữ của gia đình. Cũng không thể trách anh, chỉ trách không biết anh có thể cân nhắc được tình cảm của một người hay không. Trao yêu thương cho một người, không nên để chúng bị so sánh. Không lẽ tình cảm chỉ là một phương án, là một phép loại trừ có thể gạch bỏ khỏi cuộc đời. Có những yêu thương dành hết chân thành, nhưng lại chỉ là một bộ sưu tập kết quả.
Sau khi chia tay, có thể nghĩ rằng quay lại sẽ có thể sửa chữa những tổn thương trước đó. Nhưng cuối cùng, lại chạm đến nỗi buồn vô tận của sự đổ vỡ. Có những cuộc tình chia tay rồi tìm về hạnh phúc, cũng có những cuộc tình lại không.
Phần 3: Quên nhau – cần bao lâu?
Cần bao lâu để trái tim không còn đau đớn, để bình tĩnh đối mặt, để quên đi mà không còn tổn thương, để tự mình vượt qua mọi khó khăn mà không có ai bên cạnh?
Tưởng rằng chỉ cần nhắc tên một người là sẽ quên được. Nhưng đó không chỉ là một cái tên. Đó là nỗi đau, là vết thương kéo dài.
Cô gái ấy hi vọng rằng chỉ cần tốt hơn là anh sẽ yêu cô. Nhưng tình yêu không đến vì điều tốt nhất, mà vì điều mà ta cần. Mãi theo đuổi anh, nhưng vị trí của cô vẫn chỉ là phía sau.
Ký ức không thể dễ dàng xóa bỏ, nhưng một ngày nào đó mình sẽ quên. Khi trái tim sẵn sàng, tên và ánh mắt của anh sẽ không còn làm mình bối rối nữa.
Bước đầu để quên, có lẽ là tha thứ. Tha thứ cho mọi lỗi lầm, để học cách yêu chính bản thân mình. Xóa anh khỏi ký ức, để anh cũng xóa mình khỏi cuộc sống của anh, để không còn dấu vết nào.
Khi nào là đủ để quên, thời gian và trái tim sẽ trả lời. Khi thời gian trôi qua đủ lâu và trái tim không còn đau nữa.
Mở cửa trái tim để yêu thôi!
Cuộc sống ngắn ngủi, đừng đóng cửa trái tim sau mỗi lần đau khổ. Hãy mở lòng ra và yêu thương!
Khi có thể chia sẻ mọi điều một cách thoải mái, thì tình yêu mới thực sự vững bền, kể cả khi nhớ đến quá khứ.
Khi trái tim không còn đau đớn, hãy dọn dẹp lại và sẵn sàng chào đón điều tốt đẹp hơn.
Một người luôn ở bên em, cho em mượn bờ vai dù nước mắt em dành cho người khác. Em không ngần ngại tiếp nhận tình yêu.
Mặc dù anh không còn bên cạnh, nhưng cô vẫn tự mình về nhà và tự chăm sóc bản thân mình. Mọi thứ dần ổn dù có một mình.
Cô cảm nắng giữa mùa hè cho một người đã có người yêu, nhưng cuối cùng đã vượt qua để đón chờ tình yêu mới.
Tổn thương từ người cũ giúp cô nhìn ra chân tình ở người mới. Dù có phải trải qua đau khổ, cô vẫn giữ lấy tình yêu mới.
Hãy cất những ký ức tối màu vào ngăn kéo thời gian và đón nhận yêu thương bằng nụ cười.
Mỗi người đến và đi trong cuộc đời của mình đều được sắp xếp bởi duyên phận. Nỗi đau trong tình yêu không phải do ai gây ra, và người ra đi cũng không phải vì ai không tốt. Đó chỉ là do chúng ta có duyên nhưng không phải là nợ, và tình yêu chưa đủ lớn để bỏ qua. Dù chỉ là một phần nho nhỏ, những gì đã từng có với nhau đều xứng đáng được trân trọng. Dù có rời đi, điều đó có thể khiến trái tim của người ở lại mất đi niềm tin vào hạnh phúc và gây ra nỗi sợ hãi về mất mát và tan vỡ.
Dù có trải qua sợ hãi và mất mát ra sao, không cần phải vội vã, hãy đi chậm rãi, chỉ cần là chính mình. Buồn cũng được nhưng đừng đắm chìm quá lâu, khóc cũng được nhưng đừng yếu đuối quá nhiều. Hãy vượt qua nỗi buồn đó, và hãy giữ vững niềm tin vào hạnh phúc và bình yên.
“Không có nỗi buồn nào kéo dài mãi mãi cùng với thời gian, và không có tổn thương nào không bị mài mòn. Chỉ cần em và tôi có đủ can đảm để vượt qua chúng hay không thôi, em ạ…”
Chương 5: Gọi tên của bình yên
Từng nghĩ rằng khi tìm được nhau là sẽ có nhau mãi mãi, nhưng cuối cùng chỉ là một phần của cuộc hành trình. Từng nghĩ rằng người kia là một nửa của mình, nhưng cuối cùng chỉ là một sự chắp vá vội vã. Cuộc tình ấy, cuối cùng cũng không đem lại bình yên.
Sau khi chia tay, điều quan trọng nhất là phải quên và ngừng nhớ, và trên hết là lựa chọn bình yên cho trái tim. Bình yên có thể là khi mua hoa tặng cho chính mình vào một ngày nắng đẹp, là khi đi ra phố và nghe tiếng cười rì rào của mọi người, là khi nhận cuộc gọi từ ba mẹ, là khi cùng bạn thân đi xe quanh thành phố,... Bình yên không nhất thiết phải đến từ người khác, mà mỗi người có thể tự tạo ra bình yên cho chính mình.
“Duyên phận đã đưa chúng ta gặp nhau, nhưng rồi lại chia cách chúng ta mãi mãi. Thôi thì hãy gọn gàng lưu lại quá khứ, để tìm cho mình một nơi bình yên.”
Anh ta đã yêu cô ấy bằng cả trái tim, và dù không thể ở bên nhau mãi mãi, dù không thể có một kết thúc hoàn hảo, nhưng thời gian ấy vẫn không phí phạm. Anh ta và cô ấy vẫn giữ tình cảm với nhau, nhưng bên cạnh đó, cũng có những người khác yêu thương họ, có những người mang đến ánh mắt yêu thương và trái tim hướng về họ. Nếu không thể ở bên nhau, thì còn cách nào khác ngoài việc chúc cho nhau hạnh phúc và tìm kiếm sự bình yên.
Sẽ đến một ngày, một người sẽ xuất hiện, không chỉ yêu mà còn chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, người đó sẽ làm bạn cảm thấy không cô đơn và dẫn bạn tới một tương lai tươi sáng.
Dù có trải qua bao nhiêu lần thất bại, đừng bao giờ nản lòng. Bởi hạnh phúc và bình yên vẫn đang đợi chờ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Hạnh phúc của cô gái đơn giản chỉ cần cầm chặt một bàn tay, tình yêu không cần phải cuồn cuộn như sóng biển, cũng không cần chói chang như ánh nắng. Chỉ cần tình yêu đủ lớn để vượt qua mọi khó khăn cuộc sống đặt ra. Bình yên đôi khi là nhận ra sau những thăng trầm của tình yêu, mình không cô đơn, vì luôn có một người bạn thân ở bên cạnh, là một điểm tựa an toàn trong cuộc sống.
Cuối cùng, bình yên cũng sẽ đến sau những ngày vất vả, cô gái lại mơ về chiếc váy mơ màng, chiếc váy màu trắng hoa lá như mùa xuân, một chiếc váy chỉ dành riêng cho cô và một giấc mơ ấy cô sẽ mang theo đến ngày hạnh phúc.
Kết:
Bình yên không phải là điều xa xôi mà nằm ẩn mình giữa cuốn sách về tình yêu, về đau khổ và mất mát mà phụ nữ phải trải qua. Cuốn sách muốn gửi đi thông điệp về niềm tin vào hạnh phúc, giúp mọi người vượt qua những tổn thương và tìm thấy bình yên cho chính bản thân.
Đánh giá chi tiết bởi: Cẩm Lệ - MytourBook