Đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng, việc trưởng thành không chỉ đơn giản là mang trên vai những trách nhiệm lớn hơn cả những ước mơ của tuổi trẻ. Mọi quyết định mà chúng ta đưa ra sẽ không còn đơn thuần là về những điều mà chúng ta thích nữa. Thay vào đó, chúng ta luôn đặt mình vào những vị trí và hành động mà chúng ta tin rằng sẽ tốt cho cả bản thân và những người xung quanh. Có lẽ, những mệt mỏi và trách nhiệm của cuộc sống sẽ dần khiến cho tâm hồn chúng ta khô héo theo thời gian. Những gì chúng ta cần vào những thời điểm khó khăn này có lẽ chính là điều gì đó để làm tươi mát tâm hồn chúng ta. Và
Cho tôi một vé đi tuổi thơ
của tác giả Nguyễn Nhật Ánh thực sự là cơn mưa dịu mát đó, mang lại sự tươi mới cho tâm hồn của những ai từng là trẻ thơ khi đưa chúng ta trở về với những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Câu chuyện về kí ức tuổi thơ qua lời kể của cu Mùi
Cho tôi một vé đi tuổi thơ là câu chuyện được kể từ góc nhìn của nhân vật chính là cu Mùi. Với cách kể chuyện chân thực, trong trẻo, và mang đến vẻ hồn nhiên ngây thơ và trong sáng, câu chuyện này thu hút người nghe. Đây là những câu chuyện mà mọi người dường như đã trải qua trong tuổi thơ của mình. Từ những câu chuyện hàng ngày theo năm tháng, đến những cảm xúc đầu đời, và những khoảnh khắc của bộ tứ siêu quậy khiến chúng ta được sống lại những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ với sự hồn nhiên và tinh nghịch. Chúng ta lại nhớ lại những điều mà chúng ta từng cho là bất công, và quyết định khi lớn lên chúng ta sẽ không để con cái chúng ta phải trải qua những điều bất công đó. Nhưng khi trưởng thành, với những trải nghiệm trong cuộc sống, chúng ta có thể nhận ra quan điểm của chính mình có thể thay đổi và chúng ta có thể hiểu cảm nhận của con cái mình. Điều này có thể là cơ hội cho những người làm cha mẹ để hiểu rõ hơn về suy nghĩ và cảm nhận của con cái mình khi đọc cuốn sách này.
Cuộc sống của một nhóm bạn nhỏ gồm bốn đứa trẻ: Mùi, Hải cò, Tý sún và Tủn, luôn xoay quanh những trải nghiệm hàng ngày của họ. Mùi, cậu bé tám tuổi, thường than phiền về sự nhàm chán và đơn điệu của cuộc sống. Cậu cảm thấy mỗi ngày đều giống nhau, không có điều gì mới mẻ để mong đợi. Cũng có nhiều việc mà Mùi không thích, như phải đi học khi muốn ngủ hoặc phải ăn những món mà cậu không thích. Cuộc sống đôi khi còn gây ra nhiều bất công mà cậu bé phải chịu đựng. Trên lớp, Mùi luôn sợ phải trả bài và chỉ thích chơi đùa cùng bạn bè. Nhóm bạn thường chơi trò gia đình, nhưng đôi khi cũng nảy sinh ý tưởng không tin vào bảng cửu chương. Cuộc sống đầy gian nan này đã giúp nhóm bạn trưởng thành và thấu hiểu những điều quan trọng trong cuộc sống.
Đoạn này trong cuốn sách thực sự rất ấn tượng. Nó làm cho chúng ta nhận ra rằng người lớn thường phức tạp hóa mọi thứ hơn trẻ con. Trẻ em, dù có làm gì đi chăng nữa, thường không có ý đồ xấu. Nhưng khi trưởng thành, mỗi người đều có thói quen giấu đi những sự kiện của quá khứ. Dường như mọi người sợ bị hiểu lầm hoặc bị phê phán về quá khứ của mình. Tuy nhiên, việc nhận ra rằng mọi người từng trải qua những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc và đầy ý nghĩa.
Món quà vô giá từ tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Như tác giả đã tiết lộ, cuốn sách này không chỉ dành cho trẻ em mà còn dành cho những người từng trải qua tuổi thơ. Khi bạn đọc cuốn sách này, thật như bạn đã bắt đầu một chuyến hành trình trở lại tuổi thơ của mình. Qua từng trang sách, bạn sẽ đắm chìm trong những kỷ niệm, trở về với chính bản thân khi còn là một đứa trẻ.
Trong những năm học, tôi và bạn bè thường sử dụng những khoảnh khắc tự do hiếm có để tham gia các hoạt động như đá bóng, bắn bi. Nhưng trò chơi mà chúng tôi yêu thích nhất và thường chơi nhất là những trò rượt đuổi, đánh nhau, vật lộn. Chỉ khi không còn ai giống hình thù một học sinh ngoan ngoãn, thì chúng tôi mới dừng lại. Lúc đó, tay đã trầy, mắt đã bầm và quần áo bẩn thì còn tệ hơn nhiều so với mớ giẻ lau nhà.
Mỗi người trong chúng ta đều từng trải qua tuổi thơ ngây thơ, đầy ước mơ. Một số muốn trở thành người vĩ đại, có tiếng, một số muốn hiên ngang đóng góp cho xã hội, và cũng có những người chỉ muốn làm những điều mình thích để cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày. Dù là ai, dù muốn gì, cuộc sống của chúng ta đều là một hành trình, với những quyết định quan trọng có thể thay đổi cuộc đời. Đôi khi, những ước mơ của tuổi thơ phải nhường chỗ cho trách nhiệm và lo toan trong cuộc sống.
Câu chuyện của cu Mùi, Hải cò, Tý sún, và con Tủn có vẻ như sẽ trở thành câu chuyện của chúng ta, vì nó chứa đựng những nét tương đồng trong tuổi thơ của mỗi người. Sự ngây thơ, mộng mơ, và khát vọng về tương lai xa xôi. Qua chuyến hành trình trở về tuổi thơ, chúng ta không chỉ tìm lại chính mình, mà còn nhớ về những ước mơ đã từng rất quan trọng.
Cuộc sống nhìn từ góc nhìn của trẻ con
Sau này, tôi thấy cuộc sống trải qua nhiều biến động: thất bại, mất tình yêu, thất nghiệp, và thành công. Nhưng đúng từ khi tôi tám tuổi, tôi đã cảm nhận được sự buồn chán của cuộc sống.
Tôi nhớ lại ngày tám tuổi, khi tôi cảm thấy cuộc sống không có gì đáng mong đợi.
Có một ngày, khi tôi tám tuổi, tôi bỗng cảm thấy cuộc sống trở nên buồn chán, không còn gì để mong đợi.
Nhiều năm sau đó, tôi nghe đến các triết gia và nhà thần học vẫn đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra ở Tết Ma Rốc.
Khi tôi tám tuổi, tôi cảm thấy cuộc sống đâu cũng giống nhau, không có gì mới mẻ để khám phá.
Đó là kí ức của tác giả về tuổi thơ, khi mỗi ngày, cuộc sống tiếp tục diễn ra và Trái Đất vẫn quay. Nhưng với trẻ con, thế giới chỉ tồn tại trong những thứ quen thuộc và thú vị. Mong rằng chúng ta có thể giữ lại những điều tuyệt vời ấy cho đến khi trưởng thành.
Những trải nghiệm từ quá khứ thường làm thay đổi cuộc sống và con người của chúng ta. Dù biết rằng không thể mãi là trẻ con, chúng ta vẫn tiếp tục bước đi trong cuộc sống. Nhớ lại những kỷ niệm của tuổi thơ giúp chúng ta quên đi những lo toan và muộn phiền của cuộc sống ngày nay.
Lời nhắn gửi cho mọi người hiện đại
Thực ra, những món ăn ngon nhất luôn là những món quen thuộc: thịt heo, bò, gà. Loài người đã sử dụng loại thịt này hàng nghìn năm qua. Từ những thử nghiệm đó, loài người đã chọn thịt heo, bò, gà làm nguồn thực phẩm chính.
Chó không bao giờ được chọn làm thức ăn, và điều đó có lý do của nó, không chỉ về khẩu vị mà còn về mối quan hệ đặc biệt giữa con người và chó.
Hành trình trở về tuổi thơ không bao giờ kết thúc.
Chiếc vé tuổi thơ là vô giá, hãy giữ nó kỹ trong túi áo vì không ai kiểm soát được hành trình này.
Bạn có thể quay trở lại tuổi thơ bất cứ lúc nào, để tìm lại sự trong sáng và niềm vui.
Dù ở tuổi nào, lòng trẻ con vẫn khao khát cuộc sống. Dù khi lớn lên bạn có cảm thấy mệt mỏi, nhưng hãy nhớ rằng đó có thể là cơ hội cho một câu chuyện mới.
Đôi khi, để sống tốt hơn, chúng ta cần học từ sự trong sáng và niềm vui của trẻ con trước khi học cách trở thành người lớn.
Nếu chỉ quay lại tuổi thơ một lần, thật đáng tiếc, vì sự trưởng thành có thể khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Nhưng trong mỗi người, tuổi thơ vẫn sống mãi, vẫn là nguồn cảm hứng và niềm vui bất tận.
Hãy cho tôi một chiếc vé, đi qua cánh cửa của tuổi thơ.
Vé này không phải là hạng cao cấp, nhưng lại đưa ta trở về những kỷ niệm đáng trân trọng nhất.
Bán vé khéo léo, người bán vé như những người gác cổng của tuổi thơ.
Bức tranh nhỏ này, nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa, đáp lại như một lời nhắc nhở về giá trị của tuổi thơ.
Hôm nay, không còn vé nữa!
Làm sao đây?
Vé đã hết, phải làm thế nào bây giờ?
Con đường dẫn tới tuổi thơ
Nhưng bạn biết phải hỏi ở đâu không?
Nếu không kể ra
đôi khi chúng ta đến điểm đó
Kí ức
Của mình
Từ thời thơ ấu...”
Cuộc đời tôi cũng là một chuyến hành trình như thế. Tôi là một cậu bé quê mùa, mang theo những ước mơ và lý tưởng. Tôi rời xa quê hương để đến thành phố lớn học tập và làm việc. Nhưng tôi dành thời gian để suy nghĩ về cuộc sống hơn là chạy theo nó. Điều đó giúp tôi nhìn nhận sự thay đổi của mình.
Hãy là chính bạn.
Kết luận:
Hãy cho tôi một tấm vé trở về tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh, nó sẽ là phương tiện để bạn khám phá lại tuổi thơ và những kỷ niệm đẹp đẽ. Nếu bạn đã có tấm vé ấy trong tay, hãy lên xe ngay đi!
Đánh giá chi tiết bởi: Hữu Ngọc - MyBook
Hình ảnh được thiết kế bởi: Duy Diện - MyBook