Đọc lại tác phẩm Hoàng Tử Bé, tôi không thể không tự hỏi liệu cuốn sách này có phải là dành cho trẻ em không? Khi mà ngay cả người lớn như chúng ta đọc sách này cũng chưa thực sự hiểu hết những ý nghĩa ẩn sau từng câu chữ. Saint-Exupery viết cho trẻ em nhưng thực chất lại viết cho người lớn. Nhiều suy tư sâu sắc chắc chắn không dành cho trẻ nhỏ. Ngay cả câu nói 'Muốn nhìn đúng phải nhìn bằng trái tim - mắt thường làm sao nhìn thấy được những điều vô hình' cũng không dễ hiểu đối với trẻ nhỏ. Có lẽ đó chính là lý do khiến cuốn sách Hoàng Tử Bé trở nên nổi bật và không bị lãng quên giữa hàng trăm, hàng triệu cuốn sách khác.
Một vài thông tin về tác giả
Saint-Exupery là một phi công, nhà thơ, và nhà văn người Pháp. Ông sinh vào năm 1900, và đã qua đời trong một chuyến bay vào năm 1944. Trong tuổi trẻ, Saint-Exupery mơ ước trở thành một sĩ quan hải quân, nhưng ông không đỗ vào Học viện Hải quân Pháp. Tuy nhiên, vào năm 1921, ông được động viên tham gia không lực Pháp mặc dù lúc đó ông chưa là một phi công. Từ đó, ông phát hiện ra niềm đam mê của mình, sự Mới Mẻ và Trách Nhiệm. Saint-Exupery nổi tiếng với tác phẩm kinh điển của mình, Hoàng Tử Bé, được lấy cảm hứng từ những chuyến bay của ông và kể về cuộc gặp gỡ kì lạ giữa một phi công rơi xuống hoang mạc với một cậu bé ngoài hành tinh.
Hành Trình Phi Thường
Cuộc gặp gỡ giữa phi công và cậu bé hoàng tử dường như là một sự sắp đặt của định mệnh. Hoàng tử bé mong muốn phi công vẽ một con cừu cho cậu. Nhưng dù phi công vẽ con cừu như thế nào đi chăng nữa, cậu bé vẫn không hài lòng. Con cừu quá yếu đuối, quá già,... Gương mặt của cậu chỉ tỏa sáng khi phi công vẽ một chiếc hộp cho cậu. Từ đó, cậu bé có thể tưởng tượng ra con cừu của riêng mình, không phải là một con cừu rõ ràng, hiện hữu trước mắt, mà con cừu phải theo mẫu mã như người lớn thường mong muốn.
Hoàng tử bé thích con cừu là biểu tượng, mở ra và không bị ràng buộc. Tại sao chúng ta phải bị gò bó trong một tương lai đã được định sẵn mà không phải là vô số tương lai khác mà chính chúng ta tạo ra? Chúng ta đã từ bỏ trí tưởng tượng phong phú, đầy màu sắc của trẻ con để tự giam mình trong thế giới của người lớn chưa?
Lúc đó, không còn kiên nhẫn nữa, vì tôi đang muốn tháo động cơ ra để sửa chữa, tôi nhún vai đưa ra hộp này.
Tôi nói một cách vội vã,
- Đây là chiếc hộp, còn con cừu của em nằm bên trong hộp.
Nhưng lúc đó tôi bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của vị quan tòa sáng lên:
- Đúng rồi, đây là cái đúng! Bác nghĩ, có cần nhiều cỏ cho con cừu này không?
- Tại sao vậy?
- Bởi vì ở nơi cháu bé đó...
- Chắc chắn chỉ cần đủ cỏ thôi. Ta sẽ cho em một con cừu nhỏ bé ấy.
Chú nhìn xuống bức tranh:
- Không bé tí nào đâu... Bác ơi! Nó đang nằm ngủ đấy...
Vậy là, tôi đã quen với chú hoàng tử bé nhỏ của mình như thế rồi.
Quay trở lại với cuộc hành trình kỳ diệu của chú hoàng tử bé. Liệu bạn có nhớ hết những hành tinh mà chú đã đi qua không? Trước hết, chú đã lạc vào vùng thiên hà số 325, 326, 327, 328, 329 và 330. Chú bắt đầu khám phá để tìm một công việc để làm và học hỏi. Thiên hà đầu tiên có một vị vua cô đơn trị vì hành tinh một mình. Hành tinh thứ hai là nơi cư trú của một chàng trai kiêu ngạo. Anh ta thích tự ca tự tán, muốn người khác công nhận anh ta là người đẹp trai nhất, ăn mặc đẹp nhất, giàu có nhất và thông minh nhất. Hành tinh tiếp theo là nhà của một người đàn ông rượu. Cuộc ghé thăm ngắn gọn này làm chú hoàng tử bé rơi vào tâm trạng buồn bã cực kỳ. Hành tinh thứ tư là nhà của một doanh nhân. Ông ta luôn bận rộn với công việc và không quan tâm khi chú hoàng tử bé đến. Ông ta là một kẻ tham lam, muốn sở hữu tất cả các ngôi sao trên bầu trời để trở nên giàu có.
- Bác mang đám sao ấy ra làm gì vậy?
- Làm cái gì vậy?
- Dạ.
- Chả làm gì hết. Chỉ cầm trong tay thôi.
- Nhưng cháu gặp một vị vua, ông ấy...
- Vua chả có gì trong tay cả. Họ chỉ “chiếm hữu” những thứ họ không sở hữu. Đó là hai điều hoàn toàn khác biệt.
- Vậy bác sở hữu những ngôi sao để làm gì?
- Để trở thành người giàu.
- Vậy làm giàu để làm gì?
- Để mua thêm những ngôi sao nếu có ai đó tìm ra.
Hành tinh thứ năm vô cùng lạ lẫm. Đó là hành tinh nhỏ nhất mà chú hoàng tử bé nhỏ đến thăm. Ở đó chỉ đủ chỗ cho một cây đèn và một người phụ trách đốt đèn. Hành tinh thứ sáu rộng lớn hơn gấp mười mấy lần hành tinh kia. Cư dân của hành tinh này là một nhà địa lý học. Và hành tinh thứ bảy chính là Trái Đất. Cậu rơi xuống một sa mạc và gặp một con rắn - biểu tượng của sự độc ác và tử vong. Cậu tiếp tục đi qua sa mạc và phát hiện ra một bông hoa có ba cánh, một bông hoa vô nghĩa. Cậu leo lên một ngọn núi cao và nhận ra rằng hành tinh này đã khô cằn, mọi thứ đều nhọn và cay nghiệt. Sau đó, chú hoàng tử bé nhỏ tiếp tục hành trình qua cồn cát, đá sắc và tuyết, cuối cùng cậu tìm thấy một con đường. Tiếp theo, cậu gặp một con cáo, sau đó gặp một người bẻ ghi đường sắt, một người bán thuốc viên giải khát, và người cuối cùng cậu gặp là chính chàng phi công đó.
Các triết lý sâu sắc về tình bạn và tình yêu được phân tích
Hoàng tử nhỏ đã phải lòng một bông hoa hồng trên hành tinh nhỏ B612. Bông hoa tự cho mình là duy nhất trên thế giới. Điều này gợi nhớ đến sự tự mãn dễ thương của một số người, nhưng cũng tiết lộ lòng tự ti ẩn dật cùng mong muốn đặc biệt trong tình yêu. Đến Trái Đất, hoàng tử nhỏ bàng hoàng nhận ra rằng không chỉ có một bông hoa, mà có hàng trăm. Đau lòng khi bông hồng trên B612 nói rằng nó là duy nhất, nhưng thật ra, đời cậu chỉ có một bông hoa bình thường và ba núi lửa. Thậm chí, tài sản của cậu cũng không đủ để trở thành một hoàng tử thực sự. Cậu khóc. Vào lúc đó, con cáo xuất hiện, mong muốn được thuần hóa. Ban đầu, hoàng tử không muốn, vì còn quá nhiều điều để học. Nhưng con cáo thuyết phục cậu.
Sáng hôm sau, hoàng tử trở lại.
- Nên đến đúng giờ đã hẹn. Nếu bạn đến trễ, tôi sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn và hơn. Vào lúc bốn giờ, sự nhộn nhạo và lo âu bắt đầu xuất hiện, và tôi nhận ra giá trị của hạnh phúc!
Sau khi thuần hóa con cáo, hoàng tử nhỏ phải rời đi, khiến con cáo buồn đến nỗi sắp khóc. Trước khi chia tay, hoàng tử quay lại vườn hồng và hiểu rằng bông hoa của cậu là duy nhất, vì nó là bông hoa mà cậu yêu.
- Không ai giống như bông hồng của ta, chưa ai được tình yêu và chưa ai yêu thương ai. Tất cả các cô như con cáo trước kia của ta, chỉ là một trong hàng ngàn con cáo. Nhưng ta đã làm cho cậu trở thành duy nhất trên thế giới này.
Những bông hồng cảm thấy bối rối. Chú tiếp tục nói với các cô:
- Các cô đều đẹp nhưng rỗng tuếch. Không ai có thể hy sinh vì các cô. Dĩ nhiên, một người đi ngang qua sẽ nhầm lẫn bông hồng của ta với các cô. Nhưng chỉ có nàng quan trọng với ta. Vì chỉ có nàng được ta chăm sóc, che chở. Vì chỉ có nàng được ta lắng nghe và chia sẻ. Vì chỉ có nàng là bông hồng của ta.
Hoàng tử nhỏ nói với phi công rằng hoang mạc đẹp bởi ẩn chứa một giếng nước. Như bông hoa ấy. Nếu ai đó yêu một bông hoa, trong hàng triệu ngôi sao chỉ có một bông như vậy, đủ để khi nhìn ngắm ngôi sao, họ cảm thấy hạnh phúc.
Mặc dù yêu đóa hồng, nhưng hoàng tử bé cảm thấy bối rối, lo lắng và đau khổ vì quan trọng mấy lời nói. Cậu quyết định rời xa bông hồng để khám phá thế giới và chính mình. Khi muốn rời khỏi tiểu hành tinh B612, cậu bám theo đàn chim di trú, nhưng để trở về, cậu phải đối mặt với nguy hiểm bằng cách chấp nhận sự rủi ro bằng nọc rắn. Hoàng tử bé nghe theo lời con rắn, hy vọng có thể từ bỏ thân xác và trở về bên bông hồng đặc biệt nhất của mình.
Đó là một bí ẩn lớn. Với các bạn, như tôi, mọi thứ trong vũ trụ này không thể nguyên vẹn, một khi mất một cừu, một bông hoa...
Hãy nhìn lên trời. Hỏi đi: Con cừu có ăn mất bông hoa không? Và bạn sẽ thấy mọi thứ đều thay đổi...
Và không có người lớn nào có thể hiểu được điều quan trọng ấy!
Hoàng Tử Bé là một tác phẩm đặc biệt, với mỗi độ tuổi khác nhau, người đọc sẽ nhận được những bài học khác nhau. Trẻ em sẽ thấy câu chuyện đáng yêu và sặc sỡ, trong khi người lớn lại tìm thấy nhiều triết lý sâu sắc. Hãy dành thời gian sống chậm lại, nhẹ nhàng cầm cuốn sách này và tận hưởng thông điệp ý nghĩa mà nó mang lại.