Trong những năm gần đây, văn học Trung Quốc bắt đầu thâm nhập vào các kệ sách ở Việt Nam. Những nội dung đơn giản, thú vị và nhẹ nhàng cũng bắt đầu ghi điểm trong tâm trí của nhiều độc giả trẻ ở Việt Nam. Bạch Lạc Mai là một trong những tác giả như vậy. Tôi nhớ một buổi chiều mưa, tôi vô tình nghe được phiên bản audio của các tác phẩm của ông, những câu chuyện trôi chảy như dòng nước êm đềm, nghe như làn gió mùa xuân thổi qua làm cho trái tim tôi thêm phơi phới. Sau đó, sự tò mò và kích thích đã khiến tôi tìm hiểu ngay về những cuốn sách của tác giả bí ẩn này. Và khi cuốn sách “Người Là Cuộc Hành Trình Đẹp Nhất Trong Đời Tôi” ra đời, tôi đã đọc và suy ngẫm về những câu chuyện nhẹ nhàng, thanh bình. Ở đó, có một thế giới khác, nơi cuộc sống không bận rộn, không ồn ào, chỉ có những câu chuyện nhẹ nhàng như cơn gió mát lành thổi qua như một làn hơi mới trong thế giới sách ngày nay.
Những dòng văn êm đềm như hơi thở của mùa thu.
Thế giới mà tôi đang sống, hương trà thơm nồng, cỏ cây đều hạnh phúc.' (Bạch Lạc Mai)
Tôi muốn sống ẩn dật ở Giang Nam, nơi có núi, có sông, và từng cây cỏ mảnh mai.
Tôi muốn sống ẩn dật ở Giang Nam, trồng hoa khắp sân, đun nồi trà mới, chỉ để thưởng thức mùi hương trà mà không cần uống.
Tôi muốn sống giấu mình ở Giang Nam, yêu một người tuổi hoa. Sau đó, cùng nhau trải qua những năm tháng.
Tôi muốn thức dậy bên người dạo chơi, ngắm vài giọt sương trên lá sen, thưởng trà trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ cuộc gặp gỡ của chúng ta, và quên đi sự ly biệt.
Tôi muốn cùng người lắng nghe gió thoáng qua hành lang buổi chiều, từ từ, êm đềm như một đóa sen nở giữa Kinh Thi ba ngàn năm trước.
Tôi muốn cùng người ngắm trăng sáng, dải Ngân Hà vô tận, sao rọi trời xa, một chỗ là chúng ta, một chỗ là tôi.
Tôi muốn sống giấu mình ở Giang Nam, cùng người yêu dấu, viết lách bên bàn. Ngắm khói bốc lên từ lò đồng, thổi ra cửa sổ, cùng mây trước hiên, già đầu bên nhau.
Tôi ở Giang Nam, cùng người chờ đợi cơn mưa bụi, dưới ô dầu, có lúc chúng ta đã từng yêu, cũng đã từng cùng nhau trải qua.
Tôi đang đợi ở Giang Nam, chờ người đến.
Yêu thích một vùng đất như này thật khó khăn. Cuộc sống vội vã, chúng ta chạy theo thành công, không dám từ bỏ. Khi nào chúng ta mới thấy cuộc sống ý nghĩa?
Hạnh phúc là điều mọi người tìm kiếm, nhưng nhiều khi lại bỏ quên. Vinh quang đời sống, mỗi người đều phải chiến đấu để đạt được. Những dòng chữ của Bạch Lạc Mai thật sâu lắng, gợi lại suy tư về hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống.
Gặp nhau giữa biển người là duyên phận, không quên lãng phí điều quan trọng. Gặp gỡ là niềm vui và cả sự khổ đau. Quên đi cũng là một phần của cuộc sống.
Lời văn tuyệt vời, chứa đựng vẻ đẹp và ý nghĩa sâu xa. Khó diễn tả hết cảm xúc trong những dòng chữ. Hãy để lòng tự do bay bổng khi đọc sách, ngâm mình trong làn gió mát của Giang Nam.
Mục đích cuối cùng của cuộc sống là gì?
Tình yêu có thể trường tồn mãi mãi? Hay chỉ là một lời đồn trong cuộc đời?
Thời gian trôi đi, những kỉ niệm phai mờ, nhưng đối với tôi, đó là cuộc sống vẫn êm đềm. Những điều quan trọng không phải là những sự kiện lớn, mà là những khoảnh khắc đơn giản.
Những điều tôi trải qua, những câu chuyện tôi gặp gỡ, trở thành câu chuyện để chia sẻ với mọi người. Dù có vẻ buồn buồn, nhưng thực sự lại chứa đựng sự sáng sủa và êm dịu. Mỗi thứ trên thế giới này đều mang ý nghĩa, từng từng câu từng từ đều ẩn chứa tình cảm.
Bạn có cảm thấy cô đơn giữa cuộc sống không? Dù có tình yêu, có gia đình, trái tim vẫn cảm thấy cô đơn. Số phận đã sắp đặt mọi thứ, vậy tại sao phải lo lắng?
Cuộc sống không phải lúc nào cũng khó khăn. Đơn giản và nhẹ nhàng như mây trắng trôi, như dòng nước êm đềm. Chúng ta là chủ nhân của cuộc đời mình, chấp nhận thực tại một cách nhẹ nhàng. Dù cuộc sống dài ngắn, chúng ta đều có cùng một mục đích, và điều đó là hạnh phúc.
Thế giới này đang sống, mùi hương của trà lan tỏa, mọi thứ đều tràn đầy niềm vui.
Bao nhiêu người hứa hẹn lâu dài, nhưng cuối cùng lại chỉ là gió thoảng mây bay, đến thì có tình, đi lại vô tình.
Bạch Lạc Mai chọn cuộc sống bình yên, không quá phức tạp, coi cuộc đời như một tách trà. Đọc văn của Bạch Lạc Mai, ta thấy mình hòa mình vào cuộc sống đơn giản nhưng đầy cảm xúc.
Cuộc sống ngắn ngủi, chúng ta chỉ là những vết tích trong thời gian, biến thành cát bụi. Không cầu gặp người hoàn hảo, chỉ mong được bên nhau đến già, trồng cây, uống trà, bên nhau đến hết cuộc đời.
Ai cũng tìm kiếm mục đích sống, nhưng cuối cùng, chúng ta cần phải làm gì?
Ai cũng trải qua những thử thách, những lúc bị bỏ rơi, những lúc gặp khó khăn.
Thời gian là điều duy nhất có thể làm cho con người trở nên điềm tĩnh, bình thản. Qua thời gian, chúng ta trở nên mạnh mẽ, tự tin và bình tĩnh hơn.
Mỗi cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa của nó, nhưng cuối cùng, chỉ có bản thân là ở lại. Hãy tìm nơi bình an, sống với người bạn yêu thích, làm những điều bạn thích, cuộc sống sẽ trôi qua nhẹ nhàng.
'Người là người tôi tu hành đẹp nhất trong cuộc đời này'.
Không cần phải quan tâm đến bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện, chỉ cần sống vô tâm, không gây tổn thương cho người khác.
Quá khứ đã qua, không cần hối tiếc. Nếu gặp người yêu mến, hãy coi đó như một cuộc gặp gỡ đẹp nhất, rồi đi qua mà không để lại gì.
Trên thế gian này, có những câu chuyện tình yêu đẹp, nhưng ít ai gặp được. Những người yêu nhau thật sự sẽ đồng lòng vượt qua mọi khó khăn.
Vì 'người' là người tôi tu hành đẹp nhất. Tất cả những điều đẹp đẽ của tôi đều dành cho 'người'.
Vì 'người' là người quan trọng nhất, đã đi qua muôn nơi, làm lỡ cả một đời.
Kí ức không thể phai nhòa, tình cảm không thể cắt đứt, nhưng thời gian cứ trôi đi.
Thời gian không ngừng trôi, cỏ cây vẫn xanh tốt nhưng chúng ta đã không còn trẻ.
Thời gian đưa đi nhiều điều, khi quay lại có lẽ sẽ không còn ai đợi chờ.
Con người thích hồi tưởng, nhưng cuối cùng cũng sẽ quên lãng trong những nỗi nhớ.
Người trong lòng vẫn luôn ổn định, chỉ là không biết thời gian sẽ làm thay đổi gì.
Không ai có thể hiểu được lòng người, mọi sự ly hợp hay tương hợp đều phụ thuộc vào lòng người. Thời gian thay đổi, mỗi người cũng sẽ thay đổi theo.
Chúng ta đã trải qua nhiều biến cố, hứa hẹn với nhau về một cuộc sống yên bình. Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều đã kết thúc, chỉ còn lại những kỷ niệm.
Tôi mong muốn được sống trong một góc sân riêng, yên bình và tự do.
Cuộc gặp gỡ kết thúc, tình cảm không thành, chỉ còn lại những điều nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày.
Có những bài học chỉ khi trải qua mới thực sự hiểu được, không gì là quen thuộc khi chúng ta trở thành nhân vật chính.
Cuộc sống không có điều gì là cố định, không có điều gì là vĩnh viễn. Hãy chấp nhận mọi thay đổi, vui buồn gặp nhau và trải qua.
Hãy đối xử với cuộc đời này bằng lòng dịu dàng, sâu trong lòng và tâm trí. Thời gian có vẻ vô tận, nhưng thực ra chỉ cần một cái nhấp mắt, mọi thứ kết thúc.
Có một loại tình yêu không cần thề non hẹn biển, tự nó sẽ bền vững, không sợ thời gian mài mòn. Cuộc sống yên bình, ổn định và tình yêu vĩnh cửu là ước mơ của nhiều người.
Nguyện ước cho một cuộc sống an bình, không bị lạc lõng giữa cuộc đời. Nguyện ước cho tình yêu bền vững và hạnh phúc mãi mãi.
Bạch Lạc Mai mong muốn một tình yêu vĩnh cửu, một cuộc sống an bình. Cô kể về những ước mơ và suy tưởng về cuộc sống, mang lại bình an cho người nghe.
Tạm biệt nhịp nhạc vội vã của cuộc sống, ta lắng nghe câu chuyện trầm tư của Bạch Lạc Mai. Cô kể về cuộc sống của mình một cách giản dị, mang lại sự yên bình cho người nghe.
Bạch Lạc Mai, với sự đơn giản và yêu thích trà, mang lại cho người đọc cảm giác êm đềm và ấm áp. Những dòng văn của cô thường tràn đầy hương vị trà, tạo nên không gian bình yên cho độc giả.
Những mối duyên phận gặp trong đời này đều là duyên số, không cần thề non hẹn biển. Cuối cùng, khi mọi thứ tan vỡ, hãy tự tin sống tùy duyên. Trong cảnh hoạn nạn, con người trân trọng chân tình, mong được có người đồng hành, sống bên nhau ẩn dật.
Gặp Bạch Lạc Mai trong sách, trong gió thu, hoặc trong những dòng chữ của cô, đều là duyên phận đẹp đẽ. 'Người' ở đây có thể là người yêu, gia đình, bạn bè, mang lại cho cuộc đời những kỷ niệm đẹp. Dù là niềm vui hay nỗi buồn, tất cả chỉ là phù sa, một ngày gió lớn sẽ cuốn đi.
Đánh giá chi tiết bởi: Kim Yến - MyBook
Hình ảnh: Kim Yến - MyBook