
“Sống sao mà không yêu đương
Không nhớ không yêu thương ai hết”
Tình cảm giống như làn gió mới mẻ, mang đến cho tâm hồn con người những cảm xúc kỳ diệu, khó diễn tả. Tuổi trẻ, mỗi người đều trải qua những phút giây xao xuyến, rung động trước hình bóng ghi sâu trong tâm trí. Những tình cảm ngọt ngào và trong trẻo đã trải qua những năm mười tám đôi mươi ấy, như là việc đi dưới một cơn mưa rào, vui vẻ, mát mẻ sau những ngày tiết trời khô hanh, nhưng cũng khiến chúng ta cảm lạnh, lì bì một thời gian dài. Trong độ tuổi ấy, chúng ta, những con người chẳng có gì trong tay ngoài một tâm hồn tràn đầy nhiệt huyết và một trái tim không toan tính, không vụ lợi. Dám yêu, dám hy vọng, dám bày tỏ, và rồi can đảm buông tay mà không hối tiếc. Chúng ta đã từng là những thanh niên như thế, cùng hiện diện trong tuổi trẻ của nhau...
Mọi thứ trong “Nỗi Buồn Màu Xanh Lá” đều đơn giản và thuần khiết, một cái nhìn thoáng qua, một chạm tay nhẹ nhàng, một vòng tay ôm kín cơn run rẩy, một chút nắng ấm sưởi ấm trái tim, một chút mưa rơi cùng nỗi nhớ, một chút vui sướng khi cùng bạn bè mặc chiếc áo yêu thích, một chút buồn bã vì nụ cười kia không dành cho mình và một chút lúng túng khi đứng giữa những quyết định phức tạp. Sự thật là, ở tuổi trẻ, mọi cánh cửa mở ra đều thấy bầu trời xanh thẳm, dũng cảm thường không đuổi kịp do dự như một màn sương ngăn cách bạn và những ký ức phía bên kia, thay vì tiến thêm một bước, đi qua chúng không hề khó khăn, bạn đứng yên và chờ đợi cho màn sương tan biến. Những người đi tìm nhau thường lạc mất nhau theo cách như thế.
Cuốn sách “Nỗi Buồn Màu Xanh Lá” được viết bởi tác giả Raxu Nguyễn, một người: “Bạch Dương không sừng, chạy hoài chạy mãi vẫn mắc kẹt ở tuổi mười tám. Ước mơ làm một chiếc lá nhỏ, ngâm mình trong nắng gió xanh mãi mãi qua những ngày tháng.” Tôi đã đọc qua một số tác phẩm của Raxu, cách viết rất ấn tượng về tình yêu, đặc biệt là cách miêu tả sự vật, ánh nắng, lá cây, làm cho từ ngữ truyền tải được cảm xúc của tình yêu. Và qua cách miêu tả đó, ta cũng có thể tưởng tượng được, sự vật sẽ trở nên thế nào, và dường như tâm trạng, cảm xúc của con người cũng thấm vào màu sắc của sự vật. Những ngày nắng vàng óng ả trải rộng ngoài hiên nhà, những ngày mưa nhẹ nhàng đầy lãng mạn, những chiếc lá mãi mãi xanh tươi cho những khởi đầu mới. Và cách đặt tên cũng là một điểm đặc biệt của Raxu. Trong cuộc sống, luôn có những điều dang dở, nhưng nỗi buồn không gây ra đau thương, mà lại mang một màu xanh, màu của hy vọng, của sự sống và sự tươi mới. Và chúng ta, dù buồn bã nhưng vẫn tiếp tục mang hy vọng bước đi với những hành trình phía trước.
Những năm tháng trưởng thành mà vẫn còn ngây thơ, có lẽ ai cũng từng ngắm nhìn ai đó. Dại dột nỗ lực từng bước, từng bước để tiến gần hơn. Hạnh phúc của người khác cũng là hạnh phúc của mình. Đón nhận nỗi buồn của người khác như là nỗi buồn của riêng mình.
Rồi một ngày, nhận ra bản thân đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn khi biết cách hy sinh tất cả vì một người...
1. Tôi rất biết ơn “Chuyến tàu mùa thu” ấy, đưa cậu đến trong khoảnh khắc đó, khiến trái tim tôi rối ren xúc động. Chúng ta gặp nhau trong sự tình cờ, biết đến nhau cũng trong một cú nhấp mắt, nhưng tình cảm này là thực sự, thực sự như mùi hoa sữa trên tay cậu, cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được mùi hoa sữa. Nếu có ai hỏi tôi rằng Cậu ấy đã làm gì để khiến tôi yêu đến như vậy. Tôi sẽ trả lời rằng cậu không cần phải làm gì cả, chỉ cần hiện diện là đủ.

Trong chuyện tình cảm, quan trọng không phải ai thích ai, ai không thích ai. Quan trọng là mình sẽ trở nên như thế nào nhờ gặp được cậu, và cậu sẽ trở nên như thế nào nhờ gặp được mình. Đôi khi, chúng ta không bước vào cuộc sống của nhau để nắm tay ở lại, mà để mỉm cười và rời đi.
2. Chúng ta có thể cùng nhau đợi đến mùa hè không? Anh sẽ quay lại thăm em đấy.
“Tôi dành tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ nở rộ trong trường và tiếng ve râm ran trong lá. Mùa hè ngây thơ, giống như tôi vậy. Nó không thể bảo vệ tôi. Nó để cho người khác đốt cháy tôi, rồi tôi trở thành tro tàn, rơi rụng trên con đường về...”
Mang theo balo và ra đi, đi thực hiện ước mơ và tạo dựng cuộc sống. Tôi không biết liệu nơi đó có làm tôi hạnh phúc hay không, nhưng khi rời xa em, trái tim tôi đã mất một phần của thế giới. Chúng ta đã hẹn nhau đợi chờ “Mùa Hè”, mùa hè mang theo sự nhiệt huyết của tuổi trẻ mãi mãi không đến, vì chúng ta không thể đợi lâu hơn...
Tình cảm của chúng ta mong manh như cánh ve
Anh và em cùng chờ đợi mùa hè
Mùa hè vẫn tiếp tục không đến
Chúng ta chia xa, cách xa nhau

Mỗi người đều mang trong mình những ước mơ, những hoài bão, hướng tới một tương lai tươi sáng. Chúng ta đã có thời gian bên nhau, dù tình cảm không rõ ràng, không được biểu hiện bằng từ ngữ, nhưng ít nhất, tôi cảm nhận được sự chân thành từ cậu ấy. Chúng ta đã từng chân thành với nhau như vậy là đủ. Tôi sẽ mang theo tình cảm đó đi đến một nơi khác, nơi mà dù không có cậu, nhưng kỷ niệm về cậu vẫn luôn đẹp đẽ.
Và quan trọng hơn bất cứ điều gì, dù kỷ niệm là niềm vui hay nỗi buồn, thì nhất định một ngày sau này, nhìn lại, bạn sẽ thấy tất cả đều đẹp.
Kỷ niệm luôn đẹp, dù có màu sắc nào.
3. Tôi, Thanh và Minh là bạn học cấp ba. Ba chúng tôi đều có sở thích và tính cách khác nhau nhưng lại đều yêu thích xem bộ phim You are the apple of my eye và nghe nhạc phim đó. Tôi và Minh đều thích Thanh, nhưng cuối cùng tôi đã từ bỏ. Khi đó, chỉ vì sự sợ hãi hay quyết định không biết nên nói hay giữ im lặng, cuối cùng chúng tôi đã lỡ nhau. Dù sau này tôi đi du học ở nước ngoài, tôi vẫn luôn nhớ về Thanh, theo dõi những gì cậu ấy chia sẻ trên mạng xã hội. Và rồi một ngày, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau và tôi ngạc nhiên khi biết rằng, năm đó, chúng tôi đã cùng lỡ nhau. Đó là lần cuối cùng tôi gặp Thanh, nhưng lại là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng: Tình yêu và chúng tôi đã từng gần nhau đến như vậy.
Và chỉ cần gần thôi, không cần chạm.
Nhưng không sao cả, “thích một bông hoa, không chỉ là việc cắt bông về để giữ cho mình. Nhìn thấy hoa rực rỡ trên cây, cũng là một loại hạnh phúc'. Chỉ cần thấy Thanh hạnh phúc, lòng tôi như có hoa rơi trong lòng.
4. “Vậy nghĩa là còn tám năm, đủ thời gian để trưởng thành bên cạnh Nam”. Hai bạn học ấy, khi ấy đều mười bảy tuổi, một người mê vì sao, một người mê nhìn vào đối phương, họ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau vượt qua khó khăn về sức khỏe. Tuổi trẻ của mỗi người như một vì sao, sáng lên vì ai đó, tắt đi cũng vì ai đó, dù thế nào đi nữa, vẫn có một vẻ đẹp kỳ diệu theo cách riêng của nó. Thời gian còn lại không nhiều, nhưng chúng tôi đã hẹn nhau đến ngắm sao băng, ngày đó, Nam sẽ hát cho tôi nghe, chúng tôi sẽ cùng nhau ngắm nhìn khoảnh khắc tuyệt vời của thiên nhiên, nhưng có thể tôi không thể đợi đến ngày ấy.
Mỗi ngón tay, như búp hoa trắng
Rời bỏ hàng dòng sông lơ đãng (Đoạn trong bài hát “Dòng sông lơ đãng” – Việt Anh)
Mỗi khi nghe anh ấy hát, tôi như bị cuốn vào một thế giới khác. Nơi có gió hát và mây bay, những ngôi sao tỏa sáng trong ban ngày. Nơi cây lau trắng mọc suốt bốn mùa, không tàn phai, trắng như tuyết rơi. Nơi chỉ có anh ấy và tôi, cùng dải ngân hà chạy qua Tam giác Mùa Hè (ba ngôi sao tạo thành), chia đôi bầu trời. Trong cơn mơ màng, mọi thứ xung quanh dường như mất đi âm thanh và màu sắc, chỉ còn lại giọng hát của anh ấy vang vọng.
5. Để quên anh ấy, tôi quyết định đi du học. Lang thang ở đất khách, không ai thân thiết. Ở trong căn phòng thuê, không biết ngoài kia là ngày hay đêm, chỉ biết khi mở mắt, tôi sẽ đến cửa hàng tiện lợi một lần nữa. Nỗi buồn rơi như cơn mưa không ngừng.
Thật là tồi tệ khi ở một nơi mà không có ai thân thiết, không cảm xúc với thế giới này. Nhưng cũng may mắn, khi tôi đã làm quen với một người bạn mới - Rin. Chúng tôi gặp nhau vì một tai nạn, nhưng cuối cùng trở thành bạn của nhau. Ai cũng mang trong lòng một vết thương và đến đây để chạy trốn. Tôi nhớ về ngày cuối cùng ở quê nhà, khi tôi muốn đến nhà Linh – người yêu cũ, nhưng lại không dám. Đứng trước cửa, tôi gọi tên anh ấy trong bóng tối. Không ai trả lời ngoài tiếng gió. Tôi như một hành tinh lạc lõng giữa vũ trụ. Không ai nhìn thấy, không biết bay về đâu. Qua thời gian, tôi đã học được rằng, dù có hết lòng với ai đó, dù có hét lên cho người đó, thế giới vẫn tồn tại nhiều điều bí ẩn ngoài tầm hiểu biết. Như những vì sao, chỉ có thể ngắm mà thôi.
Rin và tôi thường nói chuyện với nhau vào hai ba giờ sáng, trước cửa hàng tiện lợi. Chúng tôi không quan tâm về công việc của nhau ban ngày, không quan tâm quá khứ của đối phương. Chúng tôi cùng có vết thương và cần tự chữa lành.
Cuộc sống chính là những lựa chọn mà chúng ta phải đối mặt. Quá khứ đã qua, hiện tại đang diễn ra, và tương lai vẫn còn bí ẩn. Nhưng quyết định luôn ở trong tay chúng ta. Nếu có ai đó hỏi về những ngày tới, tôi sẽ trả lời một cách thành thật và cố gắng tạo ra những kí ức vui vẻ. Nhưng vào lúc này, điều quan trọng nhất là thưởng thức bữa ăn dưới ánh sáng, nơi chúng ta có thể tận hưởng những khoảnh khắc thanh xuân bên nhau và lắng nghe trái tim để đưa ra những quyết định của riêng mình.
Khi bước chân vào giảng đường đại học, tôi cảm thấy ngơ ngác trước sự mới mẻ và hứng khởi. Cảm giác như có hàng loạt kiến thức mới đang chờ đợi tôi khám phá. Trong những ngày ấy, tôi luôn mang theo một gói bánh Oreo và tâm trạng học hành đầy nhiệt huyết. Tôi nhận ra rằng tình yêu có thể làm cho mỗi hành động nhỏ bé trở nên ý nghĩa hơn và khiến cho những thứ nhỏ nhặt trở nên quan trọng hơn. Cũng có những lúc, chúng ta có thể giảm nhẹ nỗi buồn bằng cách nhìn nhận mọi thứ từ một góc độ tích cực hơn. Tôi không hối tiếc về bất kỳ điều gì, chỉ là một chút tiếc nuối và nhiều hạnh phúc. Hạnh phúc vì đã có ai đó đặc biệt thấu hiểu tôi, và tình yêu đó không chỉ dành cho riêng mình.
Tôi không muốn để cuộc gặp gỡ với anh ấy chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời tôi, và cũng không muốn lãng quên mọi thứ và chạy trốn. Nếu có thể, hãy để chúng ta cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình này, bạn nhé?
Tôi từng đọc một câu trích từ một cuốn sách, nó nói rằng tình bạn đích thực không bao giờ kết thúc, giống như một câu chuyện tình không có hồi kết. Vì vậy, tại sao chúng ta không giữ lại điều đó, chứ?

Khi gặp em, tôi bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh nhiều hơn, đặc biệt là những nơi mà em xuất hiện. Trong mắt của tôi, thế giới trở nên sống động hơn. Có những lúc mưa rào, và chúng ta cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đặc biệt dưới mái hiên che. Nơi mà chúng ta mong chờ mùa hè đến. Nơi có gió thổi, mây trôi, và ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Mỗi khi tôi nhớ về em, trong căn phòng im lặng, tiếng trái tim tôi vang lên như một bản nhạc, không biết đó là niềm nhớ hay là tình yêu.
Trong tiếng nhạc Nhật phát ra từ máy tính, mây bắt đầu kể lể: 'Nếu vào lúc hoàng hôn, em gọi tên anh, liệu anh có thể nghe thấy không?'. Những người đi qua và lại trong ánh hoàng hôn của buổi tối.
Có lẽ chúng ta cũng ấp ủ những ước mơ của mình vào những ngày hè này.
Tôi muốn giữ lại khoảnh khắc này mãi, ước chi thời gian có thể ngừng trôi, ước chi ngày mai không phải xa em. Nhưng cơn mưa đã tan, và anh phải ra đi.
Những cảm xúc ban đầu hiện ra trong nét vẽ, rõ ràng và đáng yêu. Trái tim trẻ con đột ngột bị thu hút bởi tình cảm đơn giản và trong sáng. Tôi nhớ về bản thân khi còn nhỏ, thời điểm mà tình yêu có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, từ một nụ cười hay một cái nhìn. Tình yêu đến không cần dự trù, không cần suy nghĩ trước, nhưng cũng vì thế mà không có sự tính toán nào.
Thích nhau vì đơn giản chỉ là thích nhau.
Đôi khi tôi tự hỏi, chúng ta là gì với nhau? Mặc dù chúng ta không từng thừa nhận hay bày tỏ tình cảm, chỉ là hai người gặp nhau trong một cảnh tình cờ. Nhưng có lẽ em hiểu tôi như ai đó đã từng hiểu tôi từ trước rất lâu. Và điều đó đã làm cho trái tim lạnh lùng của tôi rung động.
'Chúng ta cuối cùng là gì nhỉ?
Bạn bè thì luôn có sẵn sự thân thiết
Trong tình yêu, luôn cần thêm chút yêu thương
Dù ra đi nhưng vẫn khó lòng quên đi
Nhưng phải công nhận... Nếu không có em, có lẽ cuộc sống của anh sẽ bình yên với công việc hàng ngày, không có sự thay đổi, và cuối cùng sẽ tan biến khỏi thế giới như một hạt cát trong biển, không để lại dấu vết nào.
Cảm ơn em, người con gái tên là Mây.
Kết thúc:
Nỗi Buồn Màu Xanh Lá - một tập truyện ngắn, gồm mười tám câu chuyện khép lại. Những cảm xúc ngọt ngào của tuổi trẻ, có thể là tuổi đôi mươi, có thể là của những cô gái, những chàng trai mới bước chân vào tuổi trưởng thành, dù là sâu sắc hay ngây thơ, nhưng tình yêu ngọt ngào như kẹo bông gòn vẫn là những kí ức đẹp không thể nào quên. Cảm ơn vì đã xuất hiện, chỉ cần vậy thôi là đủ. Cuốn sách này là một lựa chọn tuyệt vời trong những ngày mưa rả rích, ngồi bên cửa sổ, với một tách trà nóng hương thơm, bản nhạc tình ca cổ điển, và những trang sách được lật từng cánh. Hy vọng bạn sẽ tìm thấy niềm vui và sự yên bình, và khám phá một thế giới của chính mình qua từng trang sách.
Đánh giá chi tiết từ: Ngọc Thạch - @MyBook
Hình ảnh: Ngọc Thạch