
“Hãy chú ý, trường Bayview. Tôi chỉ sẽ giải thích luật chơi một lần” Tôi đọc. “Đây là cách chúng ta chơi Sự Thật hay Thách Thức. Tôi sẽ gửi một yêu cầu cho một người duy nhất — và bạn không được nói cho BẤT KỲ AI biết nếu đó là bạn. Đừng làm hỏng yếu tố bất ngờ. Nó khiến tôi trở nên cáu kỉnh, và khi tôi cáu kỉnh thì tôi không được như là lúc tốt bụng. Bạn có 24 giờ để nhắn lại lựa chọn của bạn. Chọn Sự Thật và tôi sẽ tiết lộ một trong những bí mật của bạn. Chọn Thách Thức và tôi sẽ đưa ra một thách thức cho bạn. Dù cách nào đi nữa, chúng ta sẽ có một chút vui vẻ và làm giảm sự nhàm chán của cuộc sống đầy nhàm chán của chúng ta.”…
…
Không phải một cách thông thường để bắt đầu một cuốn sách trinh thám, trong One of us is Next lần này, tác giả Karen McManus đã chọn một trò chơi rất phổ biến - Sự Thật hay Thách Thức - và chính sự phổ biến của nó trong tình huống 'không bình thường' này đã làm cho cuốn sách trở nên hấp dẫn một cách đặc biệt.
Trước khi bắt đầu
Trong những ngày nghỉ dài và buồn chán, cuốn sách đã 'vô tình' chiếm hết 12 giờ trong suốt 3 ngày liên tiếp của tôi để đọc hết nó. Ngay sau khi hoàn thành cuốn đầu tiên sau nhiều lần cân nhắc, việc này đã làm cho thời gian đọc của tôi kéo dài hơn nhiều so với dự kiến, và ngay cả khi đã hoàn thành, những hình ảnh của nhân vật vẫn đang hiện về trong tâm trí của tôi. Khi tôi đang vất vả với hơn một nửa cuốn đầu, tôi đã cảm thấy ngán ngẩm khi nhìn vào cuốn thứ hai và nghĩ rằng chỉ một quyển là đủ rồi. Và, nếu tôi không mở cuốn 'One of us is Next', đó cũng có nghĩa là đây có thể là bộ truyện đầu tiên mà tôi không thể đọc hết quyển thứ hai. Nhưng không. Vẫn là quyển đầu tiên. Nhưng đây có lẽ lại là quyển đầu tiên mà tôi đã đọc với tốc độ của một con rùa, trái ngược hoàn toàn với tốc độ của con thỏ.
Tiếp theo 'One of us is lying', liệu còn điều gì đáng chú ý hơn không
Với sự nổi lên của 'One of us is lying' - một trong những cuốn sách được xem là thành công nhất trong thể loại tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên năm 2017 - Karen McManus đã trở thành một hiện tượng 'qua đêm'. Tập trung vào thể loại tiểu thuyết dành cho tuổi teen, một dạng không quá phổ biến khi khám phá về vấn đề ám sát xảy ra tại một trường trung học. Dù là các vấn đề tâm lý như nhiều câu chuyện về tuổi teen khác, Karen McManus vẫn có khả năng tạo ra sự độc đáo cho riêng mình. Nếu 'One of us is lying' là một vụ tự tử có phần 'sang trọng', không liên quan đến việc nhảy từ tòa nhà cao hay nhảy cầu mà hướng đến việc thể hiện 'động ảnh' và khi mọi bí mật đã được tiết lộ hết vào cuối truyện, tôi tự hỏi, với một tập tiếp theo, Karen McManus có thể tận dụng được điều gì từ những nhân vật này? Mặc dù mục đích của việc tạo ra một tập tiếp theo khá rõ ràng khi kết thúc cuốn sách đầu tiên với một cái kết rất mở, nhưng những điều cần khám phá về 4 'nhân vật chính' dần dần trở nên hẹp hơn. Vậy làm thế nào..?
Mới mẻ nhưng không quá khác biệt
Vẫn là Bayview và bối cảnh trường học kinh điển. Nhưng lần này, đó là một câu chuyện hoàn toàn mới.
“Thêm tin nhắn xuất hiện, một sau một.
Điều đó là gì, Bayview? Bạn không biết à? Tiếc quá. Bạn đang tụt hậu về tin đồn của mình.
Dưới đây là một lời khuyên nhỏ cho lần chơi tiếp theo: Luôn chọn Thách Thức.”
Một trò chơi Sự Thật hay Thử Thách rất phổ biến và được tổ chức hoàn toàn công khai. Một trò chơi lan rộng với phạm vi bao phủ toàn trường? Nghe có vẻ như là một cách tuyệt vời để gây rối mà không ai phát hiện. Nhưng không theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, đó là cách mà Karen lựa chọn. Nhưng lần này không phải là các nhân vật cũ đang dẫn dắt mà họ chỉ xuất hiện khi cần thiết, và ánh đèn sân khấu đã được dành cho ba người: Maeve, Knox, và Phoenix là 3 người được chọn.
Phoenix
Một lần nữa, đây không phải là kiểu nhân vật mà chúng ta sẽ thích ngay từ lần gặp đầu tiên. Phoenix là một cô gái rất nóng bỏng, hơi nổi loạn nhưng lại có một cô chị là một người cao, gầy và rất kín đáo. Hoàn toàn trái ngược nhau nhưng cả hai từng được mô tả là rất thân thiết, đến mức chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nhau là đủ để hiểu nhau đang nghĩ gì. Nhưng không. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn từ một biến cố bi thảm. Ngay từ đầu, không khí trong gia đình Phoebe đã tạo ra một cảm giác lạnh lùng và im lặng. Và lý do đằng sau sự lạnh lùng đó đã nhanh chóng được tiết lộ.
“Một lần, khi chúng tôi đang ở trong quán ăn của trung tâm thương mại Bayview Mall, ba tôi đã đi vào nhà vệ sinh và quay lại thấy một cặp vợ chồng già đang lén lút nhìn mẹ tôi có mái tóc đen và làn da ô-liu cùng ba đứa con tóc đỏ nhạt của chúng tôi. Ba tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ và vòng tay ôm lấy vai mẹ, mỉm cười với cặp vợ chồng. “Nhìn kìa, bây giờ chúng tôi mới hợp lý,” ba nói.
Và bây giờ, ba đã mất 3 năm rồi? Chúng tôi không còn nữa.”
Cái chết của người cha gần như đã thay đổi hoàn toàn một gia đình trước đây rất hạnh phúc.
“Cổ họng tôi co lại khi Emma nhìn qua những người nhựa trang trí trên bàn bếp của chúng tôi. “Người ta vẫn còn dùng đầu bánh kem chứ?”
“Em gái của bạn đã hỏi chuyện tương tự,” Mẹ nói. Bà luôn làm như vậy - chỉ ra những sợi liên kết tương đồng giữa Emma và tôi, như thể việc nhận ra chúng sẽ nào đó đan xen lại chúng ta thành một đơn vị gắn kết như chúng tôi từ khi còn nhỏ.”
Và cách họ giao tiếp với nhau giống như giữa các bức tường, khiến không khí trở nên ảm đạm hơn. Một người mẹ tích cực và cố gắng, nhưng lời nói của Phoebe lại phản ánh điều ngược lại. Tôi từng nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện gia đình bình thường, khi những lời yêu thương vẫn luôn bị che giấu và phải chờ đến cuối cùng mới được phơi bày, nhưng... tôi đã sai lầm. Sự tổn thương không chỉ là việc không hiểu được sự quan tâm của đối phương, mà còn là về những bí mật. Ba đứa trẻ đều có cuộc sống riêng của mình và những bí mật mà không ai biết. Nhưng không có bí mật nào có thể bị giấu mãi mãi…
“Phoebe đã ngủ với bạn trai của em gái mình.”
Điều thú vị trong trò chơi này là chúng ta - những người đọc - giống như những học sinh tại Bayview. Chúng ta cảm nhận được sự căng thẳng của người chơi và sự ngạc nhiên trước những bí mật được giấu kín. Và bí mật của Phoebe là bí mật đầu tiên. Một cô gái ăn chơi và nổi loạn từ những tổn thương trong quá khứ bao trùm, dường như không thể thoát ra. Và đó chỉ là khởi đầu. Sau nhiều bi kịch và sự thật được phơi bày, Phoebe lại là người chịu nhiều đau khổ nhất. Suốt câu chuyện, Phoebe vật lộn với hàng loạt khó khăn. Dù cho đến cuối cùng, tôi vẫn không cảm nhận được sự thay đổi lớn trong cô ấy, nhưng mọi thứ đều được hòa giải và có lẽ thay đổi lớn nhất của Phoebe là nút thắt trong tâm hồn đã được mở ra.
Tất cả chúng tôi đều bất ngờ
Khi những bí mật rồi lại thêm bí mật, những điều thầm kín nhất lần lượt bị hé lộ thì danh tính của người bí ẩn X càng làm chúng ta tò mò và suy đoán. Và cái kết của bà Karen thật sự làm câu chuyện này trở nên kịch tính. Từ những tin nhắn đó mà từng rắc rối được phơi bày khiến cuộc sống của nhiều người bị đảo lộn. Maeve, Knox và Phoebe là ba người chịu ảnh hưởng nhiều nhất dù họ không có mối thù nào rõ ràng với ai. Mục tiêu của người bí ẩn càng trở nên mơ hồ, đặc biệt sau cái chết của Brandon - một tay chơi khét tiếng với số bạn gái cũ đếm không xuể. Ai cũng có thể ghét cậu ta, nhưng liệu Brandon có liên quan gì sâu sắc đến Maeve, Knox và Phoebe thì không ai giải thích được. Dù không có thám tử thực sự, nhưng với tư cách thiên tài máy tính, Maeve đã tìm ra từng manh mối giúp mọi việc không bị bế tắc. Cách bà Karen giải quyết tình huống và tiết lộ trùm cuối chứa đầy những bí ẩn khó lường, đến giây phút cuối cùng vẫn chưa thể giải đáp hoàn toàn.
Khi tình cảm là nguồn gốc nhưng cũng là lời giải của mọi chuyện
Sẽ có những lúc ta cảm thấy thật... chán nản hay tự nhủ với bản thân rằng “Mình ghét tất cả mọi người” vì có những tâm sự không thể chia sẻ và mọi điều tồi tệ cứ liên tục xảy ra khiến ta không còn cảm nhận được gì tốt đẹp. Thường thì những điều này xuất phát từ cảm xúc. Ghét, yêu, thất vọng,... không quan trọng là gì nhưng quan trọng là cách ta xử lý chúng.
“Maeve. Cái quái gì vậy.”

Đây... có lẽ không phải là câu nói tình cảm nhất 🙃 nhưng lại là đoạn khiến tôi phải đọc đi đọc lại, vừa cảm thấy thỏa mãn, sảng khoái, và ấm áp nhất.
Tôi thả một hơi thở sâu, run rẩy khi toàn bộ căng thẳng tích tụ trong tháng qua tuôn ra khỏi tôi, làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm và mềm mại. Đôi mắt tôi đầy nước và nhanh chóng tràn ra ngoài.
Bùm.... Bùm... hết phim
So với cuốn đầu tiên của bà Karen, cốt truyện lần này có thể nói là xuất sắc hơn rất nhiều. Mặt tối của những bí mật được giải quyết một cách rất hợp lý mà không kéo dài quá lâu, khiến mọi thứ trở nên sáng sủa hơn. Câu chuyện không quá tập trung vào vụ án mà chỉ là một phần của cuộc sống rối ren của ba nhân vật chính, nhưng lại được kết nối một cách tự nhiên và hợp lý. Kết thúc trọn vẹn khiến tôi không thể nhận xét gì khác ngoài: “Wow, tuyệt vời!”
Đánh giá chi tiết bởi: Khuê Anh Hoàng - MyBook
Ảnh: Minh Hồng - MyBook