1. Mẫu 1
Hạnh phúc là điều mà con người luôn tìm kiếm, nhưng ít ai nhận ra một chân lý đơn giản mà sâu sắc: hạnh phúc luôn hiện diện trước mắt chúng ta. Bản thân tôi, bé Thu, từ lúc mới sinh cho đến giờ vẫn luôn khao khát được gặp lại hình bóng của ba yêu quý, đó là hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi. Nhưng, theo chân lý đó, hạnh phúc ngay trước mắt tôi – người ba thân yêu đứng ngay trước mặt – mà tôi lại không nhận ra, và giờ chỉ còn biết tiếc nuối. Hạnh phúc giờ chỉ là ký ức, bởi ba tôi đã ra đi mãi mãi. Những kỷ niệm về lần gặp và chia tay ba Sáu sẽ mãi theo tôi suốt cuộc đời. Câu chuyện là như vậy.
Theo lời má kể, khi tôi mới một tuổi, ba đã phải ra chiến trường theo tiếng gọi của Đảng và Bác Hồ. Thời điểm đó, tôi còn quá nhỏ để nhớ rõ ba. Trong suốt tám năm, tôi sống trong sự yêu thương và che chở của mẹ, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng tình cảm của ba, người mà tôi chỉ nghe má kể qua những câu chuyện từ chiến trường. Năm tôi học lớp tám, điều kỳ diệu đã xảy ra: ba trở về. Khi nhận được tin này, lòng tôi hồi hộp như lửa đốt, tôi chạy vội ra ngoài tìm ba. Từ xa, tôi thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục với vết sẹo trên trán. Ông tiến lại gần và gọi: 'Ba đây con!'. Tôi bất ngờ và chạy vào nhà kêu má. Thật kỳ lạ, má tôi ôm người đàn ông đó một lúc rồi nhanh chóng vui vẻ với người khác. Trong mắt tôi, ba trở nên xa lạ và khó nhận ra. Mặc dù má không còn dọa đánh tôi khi gọi ba, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu vì người lạ này gọi là ba. Tôi chỉ có một người ba duy nhất và luôn tôn thờ hình ảnh đó. Suốt ba ngày, ông ba 'giả' ấy quanh quẩn làm phiền tôi, tôi bực bội nhưng không dám nói ra. Tôi cư xử thô lỗ với ông ta, từ chối mọi quan tâm của ông, không muốn bị dụ dỗ. Một hôm, khi làm rơi quả trứng cá, ông ta đã tát tôi và mắng: 'Tại sao mày lì lợm vậy?'. Tôi rất tức giận nhưng chỉ lặng lẽ cúi mặt và mang quả trứng đến nhà ngoại. Má kể rằng ba đã sốc và mặt tái nhợt, tôi cảm thấy hối hận và thương ba nhiều. Ba chỉ muốn tôi gọi một tiếng 'Ba' mà khó khăn đến vậy. Tôi nhận ra sự ngây thơ của mình khi không thấy những nỗi buồn, sự lo lắng và nước mắt của ba. Khi tôi về nhà ngoại, bà kể về những tội ác của chiến tranh, những nỗi đau mà nó gây ra. Tôi càng căm ghét chiến tranh và lo lắng không ngủ được, chỉ muốn tiễn ba. Sáng hôm sau, tôi đứng trong góc nhìn ba trò chuyện với người khác, cảm thấy bị bỏ rơi và lạc lõng. Dù ba có vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt u buồn và lời nói của ba khiến tôi bỗng thốt lên: 'Ba!'. Tiếng gọi thiêng liêng đã làm thời gian như ngừng lại, mọi người đều bất ngờ. Tôi lao đến ôm ba, nhưng ngay sau đó ba lại phải ra đi. Tôi không muốn ba rời xa, chỉ ước thời gian ngừng lại để tận hưởng tình cha. Nhờ sự khuyên nhủ, tôi đã để ba đi với lời hứa về món quà. Lúc này, tôi đã trưởng thành và biết suy nghĩ hơn. Trong tim tôi luôn giữ hình bóng ba và tình yêu dành cho Tổ quốc. Tôi tiếp bước cha, trở thành giao liên dũng cảm, kiên cường, không còn lẻ loi vì ba luôn ở bên, là ánh sáng dẫn đường và là nguồn động viên. Ba đã đi mãi mãi, để lại nỗi đau trong lòng tôi.
2. Mẫu số 2
Tôi là Thu. Mỗi lần chải tóc bằng chiếc lược, tôi lại nhớ đến ba, người đàn ông vĩ đại, người luôn sống trong trái tim tôi. Ba là người đã khiến tôi cảm nhận sự yêu thương và tiếc nuối. Có lẽ bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại cảm thấy như vậy, đúng không? Đó là một câu chuyện, một ký ức không thể quên. Khi tôi còn nhỏ, mới tám tuổi, tôi sống trong tình yêu thương của mẹ, chưa bao giờ được gặp ba, chỉ biết qua lời kể của mẹ về ba đang chiến đấu vì Tổ Quốc và những bức ảnh của ba. Một ngày, khi tôi chơi với bạn bè gần kênh, tôi nghe tiếng xuồng máy và nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục, da đen sạm và vết thẹo dài trên mặt. Ông gọi tôi: 'Thu! Thu, ba đây con', tôi quá bất ngờ và sợ hãi nên đã chạy vào nhà kêu má.
Kỳ lạ thay, má tôi lại chạy ra ôm người đàn ông đó với vẻ mặt vui mừng. Mới đây mà má đã có người đàn ông khác và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông ta cứ ở nhà, không rời đi và luôn cố gắng tiếp cận tôi, trong khi má thì đe dọa tôi phải gọi ông ta là ba. Tôi kiên quyết không chịu gọi ông ấy là ba, không muốn ông ta lại gần. Tôi cảm thấy ghét ông ấy và tự hỏi: 'Ông ấy là ai? Sao tôi phải gọi ông ấy là ba? Dù xa cách và chưa từng gặp ba của tôi, tôi vẫn yêu ba hơn ai hết.' Một hôm, khi tôi đang ngồi ở bờ sông, nghe má gọi tôi vào làm việc và nhờ gọi ông lạ mặt là ba, tôi không biết làm gì với nồi cơm quá lớn so với tôi. Tôi gọi ông lạ nhưng không nhận được sự giúp đỡ. Ông đi cùng với ông lạ dọa má sẽ đánh tôi nếu không làm đúng. Tôi cố gắng múc nước từ nồi ra bằng muôi. Trong bữa tối, ông ta gắp cho tôi một quả trứng cá, tôi tức giận hất nó ra và bị ông ta mắng. Tôi cảm thấy sợ và nhẫn nhịn, sau đó sang nhà bà ngoại. Bà hỏi lý do tôi không gọi ông ta là ba, tôi không nói, nhưng khi bà giải thích rằng ba bị thẹo do chiến tranh, tôi mới hiểu.
Đêm đó, bà ngoại giải thích cho tôi về vết thẹo trên mặt ba và kể về nỗi đau do chiến tranh gây ra cho ba, làm nhiều gia đình bị chia ly. Tôi cảm thấy có lỗi với ba, nhưng không đủ can đảm để gọi ba. Khi nhận ra ba sắp trở lại chiến trường, tôi bật khóc và gọi ba, ôm ba, không muốn ba đi. Nhưng ba phải hoàn thành nhiệm vụ, và hứa sẽ tặng tôi một chiếc lược ngà khi trở về.
Ngày hôm nay, khi cầm món quà ba tặng, tôi nhớ ba rất nhiều và cảm thấy hối hận vì những suy nghĩ trẻ con đã làm ba buồn. Dù ba đã ra đi, tình cảm thiêng liêng của ba dành cho tôi vẫn còn gói ghém trong chiếc lược ngà.
Trên đây là bài viết từ Mytour về chủ đề văn học với vai trò bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà. Mong rằng thông tin trong bài đã mang đến cho bạn nhiều kiến thức hữu ích.