Nhập vai bé Thủy kể lại 'Cuộc chia tay của những con búp bê' - Mẫu 1
Mẹ đứng bên ngoài cửa, nhẹ nhàng nói:
'Đã đến lúc rồi, các con ơi, hãy dành chút thời gian để chia sẻ đồ chơi của các con với nhau.'
Nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy xao xuyến và hướng ánh mắt đầy mong chờ về phía anh Thành. Đêm qua, nỗi buồn khiến tôi không ngừng rơi nước mắt, mắt tôi sưng tấy. Sáng nay, dù dậy sớm, tôi không thấy anh trai đâu. Khi ra vườn, tôi thấy anh ngồi dưới gốc cây hồng xiêm. Tôi đặt tay lên vai anh và chúng tôi cùng ngồi bên nhau.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ, nhìn về phía trước. Ánh sáng mặt trời bắt đầu ló dạng, những bông hoa rực rỡ trong vườn dường như muốn chào đón một ngày mới. Tiếng chim hót vang vọng khắp nơi. Tất cả vẫn như thường, nhưng trong lòng tôi, nỗi buồn ngày càng trở nên nặng nề.
Gia đình tôi khá giả và tình cảm giữa anh em chúng tôi rất sâu sắc. Một lần, khi anh trai tôi chơi bóng đá và áo của anh bị rách, tôi không chần chừ chạy ra sân để vá cho anh. Tôi nói với anh:
'Anh cởi áo ra, em sẽ sửa cho. Em sẽ làm khéo léo để mẹ không nhận ra đâu!'
Từ đó, mỗi chiều, anh Thành đều đến đón tôi từ trường. Chúng tôi luôn nắm tay nhau và trò chuyện trên đường về. Nhưng giờ đây, chúng tôi sẽ phải chia xa mãi mãi.
Âm thanh của những bước chân lạo xạo trong nhà, mẹ tôi gọi lớn:
'Thành ơi, Thủy đâu rồi?'
Chúng tôi giật mình, đứng dậy và tiến lại gần nhau.
'Chia đồ chơi ra đi!' - Mẹ tôi lên tiếng.
Anh Thành nói:
'Không cần phải chia sẻ nữa, anh sẽ trao hết cho em.'
Mặc dù tôi cảm thấy u sầu, tôi vẫn lắc đầu và nói:
'Thôi, để anh lo việc chia sẻ.'
Dù số đồ chơi của chúng tôi không nhiều, nhưng anh Thành đã quyết định để lại toàn bộ cho tôi: từ bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, cho đến những con ốc biển và bộ chỉ màu. Tôi không quan tâm, chỉ khi thấy anh định chia tách hai con búp bê Vệ Sĩ và Én Nhỏ, tôi mới lên tiếng:
'Anh định chia tách chúng ra sao? Sao anh có thể làm như vậy!'
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối:
'Anh đã hứa sẽ dành tất cả cho em mà.'
Nhưng nếu anh để lại toàn bộ cho tôi, ai sẽ ở bên anh khi anh cảm thấy buồn ngủ? Tôi lập tức hỏi:
'Vậy thì ai sẽ chăm sóc anh đêm nay?'
Tôi đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Chúng ôm nhau một cách ấm áp, như thể muốn thể hiện rằng chúng không thể tách rời. Tôi nói với anh:
'Nhìn kìa, chúng đang mỉm cười đấy!'
Hai anh em nhún vai và mỉm cười. Một lúc sau, anh Thành bảo tôi:
'Em ơi, anh sẽ đưa em đến trường lần nữa.'
Chúng tôi bước ra khỏi nhà, tay trong tay như những ngày trước. Tôi giữ chặt tay anh và dựa sát vào anh. Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy buồn và tiếc nuối. Khi chúng tôi đến trường, cô giáo đang dạy bài. Chúng tôi ngắm nhìn sân trường, từ cột cờ, bảng thông báo, đến những vạch đánh vần trên lề đường. Bất ngờ, tôi bật khóc.
'Ôi, em Thủy!' - Tiếng kêu ngạc nhiên của cô giáo làm tôi giật mình.
Tôi bước vào lớp với nước mắt lưng tròng và nói:
'Kính chào cô, em đến thăm cô đây ạ!'
Cô giáo ôm tôi vào lòng:
'Cô đã biết rồi. Cô rất yêu quý em!'
Sau đó, cô quay lại lớp học:
'Bố mẹ của Thủy đã quyết định ly hôn. Thủy sẽ phải theo mẹ về quê.'
Một tiếng 'ồ' ngạc nhiên vang lên. Cả lớp đều bất ngờ. Có những tiếng khóc tiếc nuối từ các bạn thân. Họ đến bên tôi, nắm tay tôi, và tôi càng khóc nhiều hơn.
Cô giáo bước lên bục giảng, mở cặp và lấy ra một cuốn sổ cùng một cây bút máy nắp vàng rồi đưa cho tôi:
'Đây là món quà của cô. Khi đến trường mới, hãy cố gắng học tập thật tốt nhé!'
Tôi đặt cuốn sổ và cây bút lên bàn, rồi l hesitatingly nói:
'Thưa cô, em không dám nhận... em không thể tiếp tục đi học được nữa.'
'Sao lại thế?' - Cô giáo kinh ngạc.
'Vì nhà bà ngoại em cách xa trường quá. Mẹ em bảo sẽ cho em một rổ trái cây để mang ra chợ bán.'
Cô giáo vẫn ngạc nhiên. Tôi chỉ biết lắc đầu và nói lời chào:
'Thôi, chào cô và các bạn nhé!'
Sau đó, tôi và anh trai cùng rời lớp học. Khi về đến nhà, chúng tôi thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Mấy người hàng xóm đang giúp mẹ tôi dọn đồ lên xe. Tôi vội vàng vào nhà, mở hòm đồ chơi của anh Thành ra. Tôi lấy con Vệ Sĩ và đặt nó lên giường của anh. Mẹ tôi bước đến và nhẹ nhàng nói:
'Đến lúc rồi, con gái ơi.'
Tuy nhiên, một lúc sau, tôi quay lại, đặt con Én Nhỏ bên cạnh con Vệ Sĩ. Tôi nhìn anh Thành và nói:
'Em sẽ để chúng ở đây. Anh phải hứa với em rằng sẽ không bao giờ để chúng xa nhau. Anh nhớ phải hứa nhé!'
Chỉ khi nghe anh Thành nói 'Anh hứa', tôi mới có thể yên tâm rời đi.
Thủy kể lại câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê - Mẫu số 2
Tôi là Thủy, một cô bé lớn lên trong một gia đình khá giả. Anh trai tôi, Thành, luôn là người yêu thương và chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ. Mối quan hệ giữa chúng tôi không chỉ là sự gắn bó mà còn là niềm tự hào của tôi về một người anh chu đáo và tốt bụng.
Kể từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã luôn bên nhau, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Mỗi chiều, khi ra khỏi cổng trường, chúng tôi luôn nắm tay nhau. Anh Thành luôn là người anh mẫu mực, sẵn sàng hỗ trợ tôi trong mọi hoàn cảnh, đặc biệt là khi tôi gặp khó khăn trong học tập. Có lần, khi áo của anh bị rách, anh không dám về nhà. Tôi đã cố gắng sửa chiếc áo đó để anh không phải đối mặt với sự phê bình từ mẹ.
Tình cảm của chúng tôi không chỉ được bạn bè và người thân khen ngợi mà còn là niềm tự hào của tôi. Thế nhưng, một ngày, gia đình chúng tôi nhận được một tin xấu. Bố mẹ quyết định chia tay, và tôi cùng mẹ sẽ phải rời xa nhà, xa anh Thành và bố. Tin tức này làm tôi không kìm nổi nước mắt, và từ đó, mỗi đêm tôi đều khóc đến sưng mắt. Tôi cầu nguyện rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng thời gian trôi qua mà không có dấu hiệu gì để tôi tỉnh dậy.
Một sáng nọ, mẹ yêu cầu chúng tôi phải chia sẻ đồ chơi. Mặc dù số đồ chơi của chúng tôi không nhiều, nhưng chúng tôi không muốn phải chia cắt chúng. Tình cảm chia ly khiến chúng tôi chìm đắm trong nỗi buồn, và chúng tôi chỉ muốn giữ lại mọi thứ cho nhau. Anh trai quyết định để lại toàn bộ đồ chơi cho tôi, điều này làm tôi rất cảm động và biết ơn. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng việc không để anh trai có một con búp bê bên cạnh khi ngủ có thể khiến anh mơ thấy ác mộng. Nhưng cùng lúc, việc tách biệt hai con búp bê là điều không thể. Tôi cảm thấy bối rối và không biết phải làm sao.
Khi mọi thứ trở nên bế tắc, anh Thành quyết định đưa tôi đến trường lần cuối. Trên đường, nhìn lại những cảnh vật quen thuộc khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi không bao giờ nghĩ rằng con đường quen thuộc lại trở nên ngắn ngủi như vậy, vì tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải rời xa nó mãi mãi. Đến trường, mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng trong lòng tôi, từng góc phố, từng bức tường đều chứa đựng kỷ niệm quý giá. Tôi cảm thấy tiếc nuối vì sắp không còn được trở lại trường này, không chỉ vì mất cơ hội gặp gỡ bạn bè mà còn vì không tiếp tục hành trình học tập của mình. Khi tôi chấp nhận sự thật, cô giáo và bạn bè đều tỏ ra tiếc nuối. Nhưng với tình hình không thể thay đổi, tôi quyết định rời khỏi trường mà không muốn làm phiền bất kỳ ai.
Khi về đến nhà, tôi ngạc nhiên thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Một số hàng xóm đang giúp mẹ tôi chuyển đồ đạc. Tôi cảm thấy như mình bị lạc lối, và trong phút hoảng hốt, tôi vội vàng vào nhà lấy món đồ chơi yêu thích của anh Thành, Vệ Sĩ. Tôi đặt nó bên cạnh giường anh và nhẹ nhàng nói:
'Vệ Sĩ yêu quý, ở lại bên anh nhé! Đừng rời xa anh khi anh ngủ, được không?'
Sau đó, tôi nhanh chóng chạy lại và nói với anh:
'Anh ơi, mỗi khi áo anh bị rách, hãy tìm đến em, em sẽ sửa cho anh!'
Sau đó, tôi quay lưng và tiếp tục hành trình về quê cùng mẹ. Trên đường, tôi ngồi lặng lẽ, tâm trạng rối bời, không thể ngăn nước mắt chảy. Tôi chỉ ước mọi chuyện chỉ là một giấc mơ và sớm được gặp lại anh trai và bố.
Thủy kể lại câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê - Mẫu số 3
Một buổi sáng, mẹ tôi với giọng khàn đặc từ trong màn nói ra, yêu cầu chúng tôi chia sẻ đồ chơi. Cảm giác đột ngột làm tôi run rẩy, nhìn mẹ bằng ánh mắt tuyệt vọng. Đôi mi đen của tôi đỏ hoe vì đã khóc suốt đêm. Tiếng nức nở và khóc lóc của tôi đã khiến anh trai thức dậy nhiều lần. Mặc dù anh giữ im lặng, tôi biết anh đã phải chịu đựng nỗi đau cùng tôi.
Vào sáng sớm, anh trai tôi lặng lẽ rời phòng và ngồi dưới gốc cây hồng xiêm trong vườn. Tôi bí mật theo sau và đặt tay lên vai anh. Chúng tôi cùng ngồi im lặng khi ánh sáng mặt trời bắt đầu xuyên qua cành cây, làm rạng rỡ những bông hoa thược dược. Dù tiếng chim hót rộn ràng, không khí vẫn trầm lắng trước biến cố đang ập đến.
Gia đình tôi có điều kiện kinh tế tốt. Anh em chúng tôi luôn chăm sóc và yêu thương nhau. Tôi là đứa ngoan ngoãn và khéo léo. Có lần, khi anh trai bị rách áo, tôi khéo léo vá cho anh để tránh bị mẹ phạt. Từ đó, anh thường đón tôi và chúng tôi luôn bên nhau trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng giờ đây, chúng tôi phải chia xa nhau. Điều này làm tôi cảm thấy bất an và lo lắng, như thể đây chỉ là một giấc mơ đau lòng.
Vấn đề không dừng lại ở đó. Mẹ yêu cầu chúng tôi phải chia sẻ đồ chơi. Tôi không thể chịu nổi việc phải chia cắt đồ chơi, nhưng cũng không muốn giữ hết. Tôi đề xuất để toàn bộ lại cho anh trai, nhưng mẹ vẫn ép phải chia. Sau một hồi chọn lựa, tôi chỉ giữ lại hai con búp bê mà cũng không muốn giữ. Tôi cảm thấy buồn bã và như mất hồn.
Khi đến trường, tôi không thể kìm nước mắt. Tôi không muốn rời xa cô và bạn bè. Cô giáo Tâm tặng cho tôi một quyển sổ và một chiếc bút vàng. Dù tôi rất muốn nhận, nhưng tôi không dám vì hoàn cảnh khó khăn của gia đình. Tôi phải từ chối, và lời từ chối đó làm cả lớp sửng sốt và xót xa.
Cuộc chia tay thật đột ngột và đau lòng. Tôi muốn nắm tay cô và các bạn cả ngày, nhưng tôi phải rời đi. Mẹ đến đón tôi và tôi phải nói lời tạm biệt với cô và bạn bè. Khi trở về nhà, tôi chỉ muốn giữ lại những kỷ niệm và những thứ quan trọng trong cuộc sống của mình.
Thủy kể lại câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê - Mẫu số 4
Khi anh trai tôi dẫn tôi đến trường mỗi buổi sáng, từng bước chân của tôi như nhẹ nhàng lướt vào thế giới nhỏ bé của trường học. Tôi không chỉ đứng nhìn mà còn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, từ những hình ảnh trên lối đi quen thuộc đến những thông điệp trên bảng tin, tất cả đều là những kỷ niệm tôi muốn khắc sâu trong tâm trí, không biết liệu có cơ hội để thấy chúng lần nữa không. Những suy nghĩ này làm tôi không kìm nổi nước mắt, cảm xúc như dâng trào cuốn trôi tâm hồn bé nhỏ của tôi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô Tâm. Tôi giật mình, và cũng cảm thấy buồn bã khi phải nói lời chia tay với cô và các bạn. Tôi cố gắng thể hiện tình cảm và sự xúc động của mình bằng những cử chỉ và nước mắt không thể diễn tả thành lời. Cô Tâm ôm tôi và nói với giọng ấm áp:
'Em hãy nhớ rằng cô luôn ở đây và luôn yêu thương em.'
Những lời này làm trái tim tôi rung động hơn bao giờ hết. Sau đó, cô tiết lộ một tin buồn: bạn Thủy sẽ phải rời khỏi lớp để về quê với mẹ, do bố mẹ đã ly hôn. Sự ngạc nhiên và tiếc nuối lan tỏa trong lớp học. Các bạn thân thiết với Thủy không kìm nổi nước mắt, nắm tay nhau để chia sẻ nỗi buồn với cô bạn. Tôi cảm thấy rất hiểu và xót xa cho họ.
Cô Tâm còn tặng tôi một chiếc bút đẹp và gửi lời khích lệ ấm áp:
'Em hãy giữ lấy món quà này và nỗ lực học tập, dù ở nơi mới.'
Mặc dù tôi rất muốn nhận, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, tôi không dám nhận. Tôi giải thích với cô, và khi cô hiểu, tôi cảm nhận được nỗi xót xa và những giọt nước mắt của cô. Sự chia ly dường như chưa thực sự đến, nhưng tôi đã cảm nhận rõ sự đau đớn và lo lắng về tương lai.
Khi rời lớp học, tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Trái tim tôi đau đớn, tâm hồn tôi tràn ngập những suy nghĩ rối bời, và tôi chỉ mong rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.