blogradio.vn - Bây giờ tôi hiểu rõ hơn về việc tha thứ, buông bỏ và không mang theo gánh nặng. Tôi biết ơn thời gian đã qua vì tất cả những người mà tôi từng gặp đều để lại cho tôi một bài học.
Khi tôi viết lại cuộc đời mình, suy ngẫm về những sự kiện trong 3 năm qua, tôi cảm thấy như mình mới được sinh lại, như một người mới.
Hôm nay, thời tiết không thực sự tốt và mưa liên tục, mùa chuyển sang xuân mà trời vẫn mưa. Con người thường cảm thấy khó chịu khi trời quá nắng hoặc quá mưa, phàn nàn về cuộc sống. Nhưng thời tiết là điều của trời, có nắng thì có mưa, có thuận lợi thì có khó khăn.
Ở Nhật, mưa kéo dài không giống như mưa ở Việt Nam, nhưng thường kéo dài suốt nhiều ngày, thậm chí cả tuần, mưa bão và động đất là hiện tượng phổ biến ở xứ sở hoa anh đào. Nhưng điều kỳ diệu là chỉ cần có chút ánh nắng, sau cơn mưa, bầu trời luôn sáng sủa và đẹp đẽ. Tôi thích ngắm hoàng hôn, mỗi khi hoàng hôn xuất hiện sau cơn mưa, tôi cảm thấy như có hy vọng mới cho những ngày sắp tới.
Nơi tôi sống là một vùng quê yên bình, mọi thứ không tiện lợi, kể cả con đường đi làm. Nhưng nhờ những khó khăn đó, tôi học được rất nhiều điều. Tôi thích cảm giác vượt qua khó khăn, leo lên những con đường dốc, rèn luyện bản thân và tâm hồn. Con đường dốc không chỉ là nơi tôi tập luyện sức khỏe mà còn là nơi tôi tìm thấy sự động viên và ý nghĩa trong cuộc sống.
Bạn biết không! Sống là một điều hạnh phúc lớn nhất, mọi vấn đề trên thế giới này đều có cách giải quyết trừ khi đó là vấn đề của sự sống và cái chết. Tôi nói như vậy vì đã trải qua gần 3 năm đối mặt với bệnh tật, chỉ còn một hi vọng: được thấy bầu trời sáng, đặt chân lên mặt đất và hít thở, biết rằng mình vẫn còn có thể đi lại, và người thân vẫn an toàn, vẫn ở bên cạnh tôi. Đó chính là hạnh phúc mà tôi đã nhận ra.
Con sư tử mạnh mẽ đã từng mơ ước có một người đi cùng mình vượt qua những khó khăn trong tương lai, tin rằng họ sẽ cùng nhau bước đi mãi đến cuối cuộc đời. Nhưng thật ra không phải họ đã bỏ mình, mà là mình đã tự làm mình thất vọng, mình mơ hồ, niềm tin đó chỉ thuộc về mình, những ảo tưởng đó chỉ là của mình, để người khác vào trong tim là lỗi của mình, để họ ở quá lâu trong tim cũng là lỗi của mình. Cuối cùng, cần phải để họ trở về với chính họ, để mình trở lại với bản thân, giống như cây trở về với cây, lá trở về với lá. Mọi thứ đã được sắp xếp, nhiệm vụ của ta là phải chấp nhận, chấp nhận để họ rời xa tim mình, và tiếp tục sống trên con đường của mình.
Nhưng tôi hiểu rằng thời gian họ ở bên cạnh tôi là khoảnh khắc đẹp, tôi không biết đó có phải là hạnh phúc không nhưng tôi đã cười khi gặp gỡ họ. Bây giờ, tôi hiểu được ý nghĩa của việc buông bỏ và không mang theo gánh nặng. Tôi biết ơn thời gian đã qua vì tôi tin rằng mỗi người mà chúng ta gặp đều mang lại cho ta một bài học.