Bảo Thường Mang Tai Nghe Theo Mình Trong Các Hoạt Động Cá Nhân Như Lái Xe, Đi Bộ, Học Bài,... Thậm Chí Là Khi Ngủ. Điều Này Giúp Cậu Thu Mình Lại Trong Thế Giới Riêng, Bỏ Qua Những Ồn Ào Từ Cuộc Sống Hằng Ngày Bên Ngoài.
Cha Mẹ và Bạn Bè Của Bảo Đã Nhiều Lần Phàn Nàn Về Vấn Đề Này Khi Tai Nghe Vô Tình Khiến Cậu Trở Nên Cách Biệt Với Mọi Thứ Xung Quanh, Dù Bản Chất Của Cậu Không Phải Như Vậy. Tuy Nhiên, Bảo Vẫn Kiên Định Giữ Lấy Thói Quen Của Mình, Miễn Là Cảm Thấy Thoải Mái Nhất.
Thực Sự, Khi Đeo Tai Nghe, Bảo Hành Xử Như Một Người Khác - Trầm Mặc Và Có Chút Xa Cách. Âm Thanh Cuộc Sống, Từ Tiếng Còi Xe Ô Tô Ồn Ào, Tiếng Cười Trên Đường Phố Đến Tiếng Xe Cà Rem Lề Đường, Đều Mong Muốn Len Lỏi Tận Sâu Vào Tai Bảo, Nhưng Cuối Cùng Đành Ngậm Ngùi Ở Lại Bên Ngoài Chiếc Tai Nghe Màu Trắng Quen Thuộc Của Cậu.
Bên Trong “Cánh Cửa” Ấy Chỉ Còn Lại Âm Nhạc, Đôi Khi Không Cần Thêm Bất Kỳ Âm Thanh Nào Vì Điều Bảo Cần Đơn Giản Là Sự Ngăn Cách Giữa Hai “Thế Giới”.
Đôi Khi, Bảo Cảm Thấy Mình Đang Trôi Xa Khỏi Hiện Tại Để Chìm Sâu Vào Một Chiều Không Gian Khác - Nơi Mà “Tiếng Ồn” Không Thể Khuấy Động Trái Tim Cậu.
Hôm nay, như mọi ngày, Bảo thường đi dạo vài vòng ở công viên gần nhà khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Và như thường, tai nghe trắng - người bạn thân thiết của cậu, vẫn làm cùng Bảo trải qua mỗi khoảnh khắc.
Bảo chọn một bản nhạc mới phát hành của ban nhạc 'Ngọt' để tạm thời rời khỏi thực tại và bước vào thế giới của riêng mình.
Trong khi đi, Bảo phát hiện ra âm thanh từ tai nghe hôm nay có vẻ lạ lẫm, khiến cậu không thể không kiểm tra. Đồng thời, tiếng 'meo... meo' bất ngờ vang lên gần đó.
Nguyên nhân của âm thanh đó là một chú mèo trắng, đang nằm thụt dưới chân ghế đá. Ánh mắt của chú tràn đầy nỗi sợ hãi và cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Bảo tiến lại gần một cách nhẹ nhàng, không làm chú mèo hoảng sợ và bỏ chạy. Khi đến gần, Bảo không dám chạm vào chú ngay lập tức, nhưng chỉ đưa tay ra một cách nhấp nhô, dường như muốn gửi đi thông điệp: 'Con mèo ơi, hãy tin tưởng anh.'
Một cách kỳ diệu nào đó, chú mèo dường như 'tin' Bảo sau khi hít thở một chút không khí từ tay cậu, và sau đó mới quyết định tiến lại gần. Bảo ngạc nhiên khi nhìn thấy chú mèo, trông nó đẹp và sạch sẽ đến mức không thể là mèo hoang, mà có lẽ là mèo nhà lạc chủ.
Cầm mèo con trong tay, Bảo cẩn thận quan sát phản ứng của bé để đảm bảo rằng chú ta vẫn khỏe mạnh. Bên cạnh đó, những tiếng “meo, meo” và tiếng thở nhè nhẹ của mèo đều được Bảo nghe thấy rõ ràng trong không gian yên bình.
Bảo bất ngờ nhận ra rằng những âm thanh này thật đáng yêu.
Có lẽ trước đây chúng đã bị chiếc tai nghe của Bảo ngăn cách, nên khi không có sự chia ly như hôm nay, chúng không ngần ngại tiến vào tai Bảo, đồng thời “tự tin” xâm nhập vào trái tim mở rộng của cậu, cả trong nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
- Bông Gòn ơi, em ở đâu?
- Meo... meo... meo... Bông Gòn ơi, em đâu rồi? Trả lời chị đi.
- Xin đừng ai bắt em đi, chị ơi đến đây ngay.
Trong lúc vuốt ve chú mèo, Bảo nghe thấy một giọng nữ vang lên. Dựa vào những gì nghe được, Bảo chắc chắn rằng cô gái kia chính là chủ của chú mèo này.
Không chậm trễ, Bảo nhanh chóng đáp lại, đồng thời đứng dậy và vẫy tay để người đó chú ý:
- Bạn ơi, chú mèo của bạn ở đây đây.
Cô gái dường như đã tìm thấy “bức tường hỗ trợ” khi gần như tuyệt vọng, ngay lập tức cô chạy về phía tiếng nói như một lời cứu giúp.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Cô gái bây giờ mới nói, sau khi ôm và vuốt ve chú mèo cưng trong tay. Cô gái tên Miên, cùng tuổi với Bảo.
Miên kể, trong lúc không để ý, Bông Gòn đã đuổi theo một chú bướm và cứ thế chạy ra xa khỏi Miên. Công viên rộng lớn và trời tối làm cho Miên gặp khó khăn trong việc tìm kiếm. Rất may là có Bảo ở đó.
Bảo nhìn cả Miên lẫn chú mèo trắng, niềm vui hiện lên trong ánh mắt khi thấy mình đã làm một việc có ích. Hơn nữa, niềm vui còn đến từ việc chú mèo không sao và chủ của nó có thể tìm lại người bạn bốn chân này.
- Không có gì đâu, đó là việc tớ nên làm. Rất may là Bông Gòn không bị thương, an toàn trở về với chủ của bé.
Chẳng hiểu sao chú mèo như hiểu tiếng người, nên chú đưa một chân ra và nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Bảo.
- Bông Gòn thường khó tính với mọi người lắm, nhưng có vẻ dễ thân với cậu đấy - Miên cười tươi.
- Bề ngoài chú mèo có vẻ kiêu kỳ nhưng thực ra chúng cũng là loài đầy tình cảm - Bảo suy tư.
- Đã muộn rồi, tớ nghĩ tớ sẽ đưa Bông Gòn về nhà ngay bây giờ. Ba mẹ tớ sẽ lo lắng lắm - Miên nói, cắt ngang suy nghĩ của Bảo.
- Phải rồi, cậu không nói thì tớ cũng không nhận ra là đã đến giờ ăn tối. À, nhà cậu ở đâu? Tớ sẽ đưa cậu và Bông Gòn về.
Thấy Miên lưỡng lự, Bảo cố gắng thuyết phục thêm:
- Tớ chỉ muốn chắc chắn là Bông Gòn sẽ không tinh nghịch và chạy trốn nữa.
Lời của Bảo làm Miên cảm động. Miên chỉ còn biện pháp đồng ý trước sự thật dễ thương ấy.
Trên đoạn đường trở về nhà, không khí giữa Bảo và Miên trở nên thoải mái và gần gũi hơn so với lúc ở công viên, đặc biệt với sự hiện diện của Bông Gòn, khiến cả hai đều tươi cười không ngớt.
Chờ đến khi Miên và Bông Gòn đã bước vào trong nhà, Bảo mới cảm thấy yên tâm quay lại. Lúc này, Bảo mới nhận ra rằng chiếc tai nghe đã trở lại bình thường và tự động chuyển đổi qua hàng loạt bài hát.
Tuy nhiên, Bảo không còn muốn cắm tai nghe vào tai như trước nữa.
Từ sau ngày hôm đó, mọi người xung quanh thấy Bảo ít khi đeo tai nghe hơn. Không ai biết rằng bên trong Bảo, một sự thay đổi thú vị đã diễn ra. Cậu bắt đầu lắng nghe âm thanh đa dạng của cuộc sống, bất kể là tiếng nhạc êm đềm hay tiếng ồn ào, mà không cố gắng “đóng cửa cài then” để tách biệt khỏi hiện thực.
- Hôm nay bán được nhiều không vậy?
- Ông ơi, ông kê chân chống đấy.
- ...
Cũng như việc ông thường hỏi thăm, quan tâm đối với người bán phở ở đầu hẻm, hay bất kỳ ai khác.
Bằng cách nghe âm thanh, ông biến tình yêu cuộc sống thành từ ngữ ý nghĩa. Những câu chuyện đó, dù chỉ là vài câu, lại mang lại hiệu quả tốt đẹp. Tâm hồn ông trở nên sôi động hơn khi ông hòa mình vào nhịp sống thường nhật.
Sự kiện Miên và Bông Gòn, hay thậm chí là Bảo gọi là như vậy, đã khiến ông nhận ra một điều: Nếu ông thu hẹp tư duy, ông sẽ không có cơ hội trải nghiệm và góp phần vào cuộc sống đẹp đẽ này.
Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu ông tiếp tục lạc vào thế giới ảo và mất đi sự tập trung vào thực tại vào ngày hôm đó?
Chắc chắn là Bông Gòn sẽ không bị phát hiện và có thể Miên sẽ không tìm thấy hoặc mất rất nhiều thời gian để tìm thấy “người bạn nhỏ” cũng được.
Vì vậy, Bảo suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu sẽ chú trọng hơn vào hiện tại để cảm nhận rằng mình đang sống. Không cần phải “lạc mất” vào một không gian khác, khi mọi thứ trên đời đều quý giá tới mức không thể nào tả.