Những năm cuối cấp là thời kỳ mệt mỏi nhất trong cuộc đời. Đây là thời gian quyết định phần nào hướng đi của chúng ta. Cái rẽ đường đời sẽ được quyết định trong giai đoạn này. Áp lực từ bạn bè, gia đình và thầy cô khiến chúng ta muốn từ bỏ.
Bạn có bao giờ cảm thấy mệt mỏi với những năm cuối cấp này không? Bạn có bao giờ cảm thấy không biết bước tiếp theo của cuộc đời sẽ như thế nào không? Khi mình 17 tuổi, mình đã trải qua điều đó. Lúc ấy, mình chưa thực sự hiểu rõ về cuộc sống. Mình chỉ muốn thoát ra khỏi chu trình hàng ngày của việc ăn, chơi, học và ngủ. Nhưng cuối cùng, những sai lầm đã gây ra vết sẹo không thể xóa bỏ.
Mình là một đứa được đánh giá khá cao trong gia đình. Với thành tích điểm cao và giải thưởng mà mình đạt được, mình tự tin hơn. Nhưng cũng chính sự tự tin này đã khiến mình hiểu sai về bản thân và tỏ ra quá đáng. Thực ra, mình chỉ là người bình thường.
Suy nghĩ sâu
Đến năm lớp 12, cuộc trò chuyện bắt đầu trong tâm trí của tôi. Lúc đó, tôi bắt đầu tự hỏi
- Tại sao tôi lại phải đi học?
- Cuối cùng, việc học có ý nghĩa gì?
- Tại sao có những người không học vẫn thành công?
- Tôi đang theo đuổi mục tiêu gì trên thế giới này?
Ngày nào những từ đó cũng quấy rầy tâm trí tôi. Tôi trở nên tự ti hơn với mọi người xung quanh. Tôi tự tạo ra một lớp vỏ để bảo vệ bản thân. Nhiều ý nghĩ tiêu cực vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Tôi so sánh bản thân với bạn bè dù biết rằng chúng ta khác biệt nhiều. Tôi chỉ nhìn người khác mà không nhìn vào bản thân tôi.
Một lần bạn tôi đùa một chút thôi nhưng tôi lại nghĩ xấu về bạn. Tôi coi thường và tách biệt những người bạn thân của mình, khiến họ sợ hãi. Không ai nghĩ tôi lại là người như vậy.
Sau đó, tôi bắt đầu từ bỏ học hành. Tôi trở thành một người chán nản và lơ lửng trong một thế giới không hứng thú. Động lực của tôi biến mất. Mặc dù không học gì cả, nhưng tôi vẫn đậu vào một trường ĐH khá tốt.
Đến bây giờ, tôi đã tìm lại được chính mình bằng cách hiểu rõ hơn về bản thân. Dù có những lúc tiêu cực, nhưng khi nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra mình đã tiến xa hơn. Khi cảm thấy áp lực, tôi thường thưởng cho bản thân những khoảnh khắc thư giãn như nấu ăn, nghe nhạc, hoặc đọc truyện tranh. Tôi không còn ép buộc bản thân như trước. Tâm trí tôi giờ đây thoải mái hơn nhiều.
'ÁM ẢNH' từ bên ngoài
Trong lớp có nhiều bạn như tôi, một lúc muốn du học, một lúc lại muốn xét tuyển, và có những bạn chỉ đơn giản chọn theo bạn bè. Tình trạng mơ mộng như vậy rất phổ biến. Bạn bè của tôi cũng như vậy, suốt 12 năm học chỉ biết học mà không có nhiều kiến thức về sự nghiệp. Đa số chọn theo cha mẹ hoặc theo số đông. Lớp được chia thành hai phe, phe nữ thường chọn Kinh tế còn phe nam thì thường chọn Công nghệ thông tin, ít người chọn theo sở thích cá nhân.
Bạn bè có ảnh hưởng lớn đến tôi, đặc biệt là bạn thân nhất. Cũng giống như tôi, bạn này cũng đắn đo không biết chọn trường nào. Chúng tôi cùng tìm hiểu về du học Singapore. Sau khi nghe về chi phí, tôi không dám nghĩ đến du học nữa. Tôi là người thực dụng, nếu không có đủ tiền, tôi sẽ không nghĩ đến việc đó.
Tôi là một trong những người không biết lựa chọn nghề nghiệp, nên tôi đã làm nhiều bài test hướng nghiệp. Nhưng điều kiện đầu tiên để làm bài test là phải hiểu rõ bản thân. Mỗi lần làm, kết quả đều khác nhau, khiến tôi càng mơ hồ hơn.
Thầy cô là người tạo áp lực lớn nhất. Suốt cả năm học, tôi phải nghe nhắc về khó khăn của lớp 12. Điều đó làm tôi càng sợ hơn.
Ba tôi muốn tôi du học, nên ông đã tìm hiểu về du học Nhật Bản và dùng tiền tiết kiệm của mình để cho tôi học tiếng Nhật. Tôi đã học khóa N5 nhưng do trung tâm nhỏ nên không có lớp cho tôi.
Trong thời gian còn học, tôi không hiểu ý định của cha mẹ nhiều. Luôn nghi ngờ họ và xem họ như người xa lạ. Nhìn lại, cha mẹ không cần lo lắng về tôi vì họ biết tôi độc lập từ nhỏ và không ép buộc tôi như người khác. Nhưng tôi lại ỷ lại niềm tin đó để làm họ thất vọng. Tôi từ bỏ trường đại học tôi đậu vào, làm cha mẹ lo sợ. Tôi suy nghĩ từ 'Từ bỏ' một cách ngây thơ, khiến họ lo lắng về tôi.
Nhìn lại, tôi cảm thấy tội lỗi về những gì tôi đã làm. Hiện tại, tôi muốn có cơ hội làm lại.
Lời Nhắn
Tôi muốn gửi một lời nhắn đến những bạn ở tuổi cuối cấp. Đừng từ bỏ con đường bạn đã chọn. Hãy tự hỏi: 'Bạn có sẵn lòng chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình không?' Đừng để mình như tôi, không biết mình đang làm gì trên thế giới này. Đến lớp 12, tôi mới tự hỏi điều đó, hơi muộn. Cuộc đời có lúc bạn sai lầm và bạn phải chịu trách nhiệm với những sai lầm đó.
Tác Giả: Trần Khánh Ly