Ám ảnh của việc bị ruồng bỏ
Khi tôi mới bước chân vào đại học, có rất nhiều câu lạc bộ và tổ chức tình nguyện. Quy trình tham gia cũng rất khắt khe. Được tham gia vào một nhóm như vậy là một điều đáng tự hào với những sinh viên trong thời gian đó.
Cảm giác được công nhận bởi cộng đồng thật tuyệt vời. Đặc biệt là việc nhận được lời khen từ những người lớn tuổi hơn. Nhưng sẽ ra sao nếu một ngày bạn nhận ra rằng giá trị/hướng đi của bạn không còn phù hợp với nhóm đó nữa?
Rời hay ở? Đó là một câu hỏi mà chúng ta thường nghe. Rời đi thì không biết sẽ đi đâu. Ở lại thì cảm giác không thoải mái. Đặc biệt là khi bạn bỏ thời gian cho điều gì đó, bạn sẽ cảm thấy rất gắn bó với nó, dù cho bạn không thực sự thích nó. Hơn nữa, khi bạn rời xa cộng đồng, từ 'chúng tôi' trở thành 'tôi' và 'họ', và bạn có thể lo sợ rằng bạn có thể mất đi những người bạn ngay từ lúc bạn rời khỏi cộng đồng đó.
Câu trả lời ở đây là: nếu từ đầu cộng đồng đó được thành lập với mục đích tạo ra giá trị, không phải để tụ tập vui chơi hay vì quyền lực, việc bạn rời đi sẽ là một sự kiện tự nhiên, vì những người tạo ra giá trị sẽ luôn hỗ trợ lẫn nhau. Họ sẽ tôn trọng mong muốn phát triển của bạn. Ngược lại, nếu cộng đồng đó là một nhóm với nhiều mục đích phức tạp, bạn nên quyết tâm rời khỏi, vì đó là một môi trường độc hại.