Bài thực hành
Tự nhiên là nguồn gốc của mọi sự sống, đặc biệt là của con người. Tự nhiên không chỉ cung cấp cho chúng ta những tài nguyên vật chất như đất đai, cây cỏ, nước uống... mà còn truyền đạt những bài học quý giá về cuộc sống. Tôi mới học được một bài học quý giá từ một hiện tượng đặc biệt của tự nhiên. Bài học đã được đề cập nhiều trong sách vở nhưng đến lúc này tôi mới thực sự hiểu rõ. Bạn có muốn nghe không?
Có một câu chuyện kể rằng ở Palê-xtin có hai hồ lớn được tạo ra từ dòng sông Gioóc-đan, đó là biển Chết và biển Ga-li-lê. Biển Chết, đúng như tên gọi, không có sự sống nào tồn tại. Nước trong hồ không chứa loài cá nào có thể sinh sống, và nếu con người uống nước từ đó, họ sẽ mắc bệnh. Ngược lại, nước trong biển Ga-li-lê luôn trong mát và ngọt ngào, là môi trường lý tưởng cho cây cỏ và động vật. Mọi người đều yêu thích biển Ga-li-lê vì nơi đây luôn tràn đầy sự sống. Bạn hỏi tôi tại sao hai hồ được tạo ra từ cùng một nguồn nước mà lại khác biệt như vậy? Lý do rất đơn giản: biển Chết ích kỷ chỉ muốn giữ nước cho riêng mình mà không chia sẻ với ai, vì vậy nước trong đó mặn đến mức không thể có sự sống. Ngược lại, biển Ga-li-lê sau khi nhận được nguồn nước sạch, nó lại phân phối nước cho các sông và suối khác. Biển Ga-li-lê chia sẻ nước với các vùng lân cận và cũng nhận nước từ chúng. Do đó, nước trong biển hồ này luôn sạch sẽ và tạo điều kiện cho sự sống của cây cỏ, động vật và con người.
Câu chuyện mà tôi muốn kể không chỉ là một bài học thú vị về địa lý mà còn là một bài học sâu sắc về cách mà con người nên sống cùng nhau. Trong cuộc sống, sự sẻ chia và tình yêu thương lẫn nhau luôn là điều cần thiết. Liệu đó có phải là cách sống, cách hành xử quan trọng nhất mà mỗi người cần?
Trong cuộc sống, việc chia sẻ không chỉ đơn giản là việc cho đi và nhận lại. Trong gia đình, đó là sự quan tâm, lo lắng, chăm sóc, lắng nghe giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ chồng, giữa người lớn và trẻ nhỏ, giữa anh chị em; với hàng xóm, đó là sự cảm thông, chia sẻ mỗi khi 'tối lửa tắt đèn', là sự giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn. Trong xã hội, việc chia sẻ có quy mô lớn hơn, đó là sự chia sẻ bữa cơm với những người gặp nạn, là sự hỗ trợ, bảo vệ, đồng cảm với những người bất hạnh... Sự chia sẻ không phân biệt chủng tộc, giai cấp, quốc gia. Từ trẻ con đến người già đều cần phải sẵn sàng chia sẻ tình yêu thương. Bạn có thể dễ dàng bắt gặp trên phố những đứa trẻ tươi cười chia sẻ từng mẩu bánh, viên kẹo hoặc một thanh niên nhường chỗ cho người già trên xe buýt, hoặc hình ảnh những ông bà lão cùng nắm tay nhau qua đường... Những người chia sẻ và nhận chia sẻ đều hạnh phúc.
Sự chia sẻ không chỉ là việc cho đi hoặc nhận lại những của cải vật chất mà còn là việc truyền tải những giá trị tinh thần, niềm tin và tình yêu. Đôi khi, sự chia sẻ là sự im lặng, lắng nghe. Cũng có thể, nó chỉ là một ánh nhìn động viên hoặc một nụ cười trên môi. Sự chia sẻ đôi khi rất nhỏ bé nhưng lại mang lại sức mạnh lớn lao. Một nụ cười có thể làm ấm lòng người khác, một ánh mắt có thể tạo ra động lực, sự lắng nghe có thể làm nhẹ lòng người khác. Sự chia sẻ thực sự làm cho con người cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Sự chia sẻ như một sợi dây vô hình, mang lại sức mạnh kì diệu. Nó kết nối con người với nhau. Nó làm cho mọi người gần gũi hơn, hiểu biết nhau hơn, cảm thông và yêu thương nhau hơn. Con người cần có sự yêu thương, sự chia sẻ. Sự chia sẻ là hạt giống của tâm hồn. Những người chia sẻ, yêu thương sẽ luôn cảm thấy tâm hồn mình giàu có như nước ở trong biển Ga-li-lê. Còn những người kẹp kẹp lấy những gì của mình mà không chia sẻ với người khác, thì cuộc sống trong họ sẽ dần dần héo úa, chết chìm như nước trong biển Chết.
Người ta nói: 'Trí tuệ lớn lên bởi những gì nó nhận được, trái tim phong phú lên bởi những gì nó cho đi'. Con người cần có sự chia sẻ. 'Một ngọn lửa chia sẻ là một ngọn lửa lan tỏa. Đôi môi mở rộng để nhận được nụ cười. Tay này mở rộng để chia sẻ, tâm hồn mới tràn ngập niềm vui.' Đó là bài học tôi học được từ thiên nhiên. Thiên nhiên đã trao cho chúng ta những mầm sống đầy sức sống. Hãy tìm hiểu, cảm nhận và chia sẻ những món quà thú vị của cuộc sống nhé!
(Bùi Tuyết Thanh, lớp K40 - Trường Trung học phổ thông chuyên - Đại học Sư phạm Hà Nội)