Khi mới vào nghề, chắc là nhiều bạn cũng có tâm trạng giống tôi. Nhiệt Huyết của tuổi trẻ lúc nào cũng căng tràn trong bầu ngực, chẳng cần biết khó khăn gian khổ phía trước thế nào chỉ cần được đi là sướng lắm rồi. Có đêm hồi hộp để lo cho tour ngày mai chẳng thể nào mà chợp mắt được, giống y như cái thời đêm nằm háo hức chờ ngày mai chủ nhật bố mẹ cho đi ăn kem ở Tràng Tiền . Nhớ mãi kỷ niệm của những chuyến tour đầu tiên, sao mà ngô nghê, sao mà dễ thương, sao mà vui đến thế. Trong mắt mình lúc đó khách hàng sao mà yêu đến thế, muốn cho họ thấy tất cả những hiểu biết của mình về tuyến điểm, về những phong tục tập quán của những nơi đòan đi qua…. Sao mà sướng thế cái cảm giác cầm mic đứng giữa xe và thao thao bất tuyệt. Và còn nhiều nhiều điều nữa mà sau mỗi chuyến đi lại có những cảm nhận khác nhau.
Sau gần 4 năm trời miệt mài làm nghề du lịch, trong những cơn điên quằn quại của tuổi trẻ về công việc, tình yêu, sự nghiệp, tôi chợt giật mình và nhận ra mình đã có được những gì ngoài những chuyến đi ???Có nhiều bạn sẽ nghĩ rằng tôi khoe khoang mình đi nhiều. Không phải đâu ah, tôi cũng chẳng đi nhiều đâu, cả thế giới bao la trước mặt mà mình biết được bao nhiêu??? Nói ra như vậy là vì tôi nhận thấy rằng cái nghề của mình sao bạc bẽo quá. Bao nhiêu năm rồi mà tay trắng vẫn hòan trắng tay.
Nhiều lần phải dậy từ 3-4h sáng để đón khách, lẩm nhẩm trong đầu rằng mình cũng vài cái bằng cấp như ai, học chỗ này chỗ nọ, bạn bè mình thì nó đuề huề con cái, công việc thì ổn định, lúc nào cũng đạo mạo thơm tho sạch sẽ, híc. Mình thì sao cứ phải thức khuya dậy sớm vất vưởng… Lại còn suốt ngày phải đi phục vụ, hầu hạ dạ vâng chẳng khác nào con ở. Rồi những lần đi tàu lên Sapa, phải rải manh chiếu rách nằm trước cửa WC để cố mà ngủ, mà lấy sức phục vụ họ, những thượng đế vĩ đại. Ấy vậy mà có ai hiểu cho mình đâu, vẫn bị sỉ nhục, vẫn bị chửi mắng như thường. Thậm chí nhiều khi tiễn đòan ra về, một câu cảm ơn, một cái bắt tay, một nụ cười còn chẳng nhận được. Chẳng biết đến bao giờ khách du lịch Việt Nam mới thấu hiểu cho cái nghề tôi của anh chị em mình nhỉ???
Lắm lúc, đến nhà bạn bè chơi, khi giới thiệu là làm du lịch thì nhận được ngay những câu quen thuộc: Ui xời, du lịch là đi nhiều lắm đấy nhỉ, suớng nhỉ, thích nhỉ ???? Rồi ai cũng nghĩ rằng, cái thằng hướng dẫn ấy, mồm miệng thì dẻo quẹo, lúc nào cũng cười tươi hơn hớn, chắc là đi đâu cũng có vợ, con rơi con vãi thì đầy đường, híc híc. Có ai biết đâu rằng tôi cười đấy, tôi đong đưa với cô này cô kia là vì công việc của tôi đấy ah. Mà tại sao tôi cứ phải nhỏen miệng cười trong khi lòng tôi buồn, và lo lắng như đứng trên đống lửa vậy nhỉ??? Biết đâu rằng tôi chỉ cần 1 chỗ dựa để tôi tiến lên trên con đường của mình. Bây giờ đi đâu chẳng dại mà khoe mình làm du lịch.
Không biết các bạn thì sao, tôi thì càng đi nhiều càng thấy nhiều cái mặt trái của xã hội, những cái trướng tai gai mắt: cảnh bồ bịch, nam nữ lăng nhăng, cảnh nhân viên nịnh nọt bợ đỡ, cảnh tiêu tiền chùa như xả rác…… Ngồi mà kể ra chắc cả ngày không hết. Tiếp xúc nhiều thể loại người, nhiều cảnh oái ăm như vậy nên cái nhìn của tôi về xã hội tòan một màu đen tối. Rồi thì những người làm nghề như mình cũng bị ảnh hưởng chứ. Có lần bạn tôi – 1 HDV và 1 dân Gay thực thụ có dẫn tôi đi chơi, nó có thể chỉ mặt từng người trong giới cùng làm nghề du lịch. Có người do từ nhỏ, nhưng số đông là do bị lôi kéo, bị mất đi niềm tin, hứng thú với người khác giới. Anh chị em bảo trọng nhé!
Làm Hướng Dẫn Viên thì kiếm tiền cũng không ổn định, dựa theo mùa vụ, rồi dựa vào khách hàng. Kiếm được nhiều thật nhưng cũng chẳng đủ để mình ăn tiêu. Có đoàn mình thấy quý quý, muốn dẫn khách đi ăn uống, đi hưởng thụ, đi mua sắm thì nhận được ngay những ánh mắt nghi hoặc: ah chắc thằng này chăn mình đây. Mình muốn lương thiện mà không cho mình làm người lương thiện mới đau chứ. Chuyển sang làm điều hành, làm thị trường thì lại bứt rứt muốn đi, đi rồi lại thấy chán.
Bạn làm du lịch bao lâu rồi??? Bạn đã bao giờ được đi du lịch đúng với nghĩa là đi du lịch chưa? Đi nhiều thật đấy, nhưng mỗi lần đi tour, đến những tuyến điểm mới tôi cũng chỉ có 1 cảm giác là chúng giống giống nhau. Ở đâu cũng thế, nước nào cũng vậy, chán…. Hay là tôi chuyển nghề nhỉ, tìm một công việc nào đó ổn ổn, rồi kiếm tiền để phục vụ đam mê du lịch của mình? Ý kiến này hay đấy, nhưng biết làm nghề gì bây giờ???
Các bạn có thấy tôi tiêu cực, bi quan quá không ??? Có lẽ tôi phải đi, đi để cảm nhận du lịch thực sự là thế nào, đi để tìm lại những cảm hứng đã mất, đi để thấy cuộc đời vẫn còn nhiều điều thú vị chứ không phải chỉ xoay quanh đồng tiền, đi để gặp những người bạn cùng chí hướng, hãy chờ tôi, hãy giúp tôi các bạn thân yêu nhé!!!!
Gia sản chẳng có gì ngoài những chuyến đi !!!