1. Định Nghĩa 'Nỗi Lo Sợ' là gì?
Nỗi Lo Sợ là một cảm xúc tự nhiên của con người, bao gồm sự lo lắng và tránh né một điều gì đó, như sự sợ hãi khi đứng ở nơi cao, cảm thấy mất kiểm soát, hoặc sợ động vật bò sát và muốn tránh xa...
Tuy nhiên, chúng ta đều biết rằng, nỗi sợ không phải là vĩnh viễn, và bạn hoàn toàn có thể vượt qua nó.
2. Vượt Qua Nỗi Lo Sợ Viết:
Tương tự, nỗi lo sợ viết cũng là một cảm xúc phổ biến khi lần đầu tiên chạm bút.
Thú thật, từ bé, tớ không phải là một người say mê viết lách. Thậm chí, tớ sợ viết, sợ những lời phê bình về những dòng chữ non nớt, lủng lẳng của mình. Từ suy nghĩ đó, mỗi khi viết, tớ luôn cảm thấy bị bắt buộc, không có động lực, đầu óc trống rỗng. Tớ không biết làm sao để sắp xếp ý kiến cho bài viết trở nên gọn gàng.
Tuy nhiên, khi đối mặt với nỗi sợ đó, tớ luôn tự nhủ rằng mọi khởi đầu đều khó khăn và chỉ cần tớ dũng cảm để bắt đầu và kiên nhẫn duy trì, tớ sẽ tiến bộ dần dần.
3. Hành Trình Viết Lách Của Tớ:
Tớ Từng Sợ Viết:
Năm lớp 3, mỗi tiết viết văn là ác mộng với tớ. Cũng vì một trải nghiệm không hay, khiến tớ từng sợ hãi với môn học này. Một lần bài viết của tớ bị cô giáo gạch chéo và chỉ trích nặng nề. Từ đó, tớ luôn tránh bài kiểm tra viết văn vì tớ thực sự không thể bắt đầu viết, tớ sợ rằng vài dòng viết ngày xưa sẽ làm cô giáo tức giận và bạn bè trêu chọc.
Bắt đầu từ nỗi sợ:
Vào năm 10 tuổi, lần đầu tiên tớ viết thiệp tặng mẹ. Ngày xưa, tớ rất yêu quý và kính trọng mẹ. Vào ngày 8/3 ấy, tớ tự làm tấm thiệp và viết một đoạn văn dài để thể hiện tình cảm với mẹ. Tớ không nhớ nội dung của đoạn văn đó nhưng mẹ tớ rất vui, mẹ mang tấm thiệp đi khoe khắp nơi và kể về sự khen ngợi từ mọi người. Trong tâm trí nhỏ bé của tớ, những lời khen đó là động viên để tớ bắt đầu viết.
Tớ thích viết nhật ký, ghi lại những sự kiện trong ngày và trang trí cho chúng. Tớ thích cảm giác đọc lại và tự cười. Tớ chủ yếu viết về cảm xúc vì tớ nghĩ cảm xúc là thứ khó nắm bắt, đặc biệt là cảm xúc tại một khoảnh khắc cụ thể.
Vượt qua nỗi sợ:
Sang cấp 3, tớ may mắn được chọn vào lớp văn mặc dù không có điểm thi cao. Thầy chủ nhiệm là người nổi tiếng và đã dẫn dắt học sinh đạt thành tích cao trong kì thi THPTQG năm 2019.
Ban đầu, tớ không được thầy chú ý. Nhưng khi tớ thực sự nỗ lực, tớ nhận ra bản thân không kém cỏi như tưởng. Tớ tự tin hơn, dần cải thiện được tính rụt rè nhưng vẫn còn chưa đủ.
Khi thầy chọn mình vào đội tuyển Học Sinh Giỏi, mình không nhận được sự ủng hộ. Như bước vào một hành trình không rõ ràng, mình bị mắng nhiều vì tính cẩu thả và bài làm không gọn gàng. Mình từng nghi ngờ ý định từ bỏ. Nhưng rồi, mình nhận ra dù có bao nhiêu người không tin tưởng mình thì vẫn có điều chắc chắn rằng bố mẹ và thầy vẫn ủng hộ mình, đó là động lực để mình tiếp tục, để vượt qua nỗi sợ và tự ti.
Một lần, mình đăng những bài thơ tự sáng lên diễn đàn viết lách. Một số bài được nhiều người đón nhận hơn mình nghĩ, có vài bài được mọi người chia sẻ, niềm vui nhỏ ấy giúp mình tự tin hơn, tin vào khả năng của bản thân.
Mình mang đam mê viết lách đi xa hơn. Đó là khi mình quyết định tạo ra một blog riêng để chia sẻ câu chuyện của mình. Việc tạo và duy trì blog trong nửa năm cũng là một hành trình, vì khả năng của mình vẫn còn hạn chế. Khi đó, mình dành nhiều thời gian tham gia vào các blog được nhiều người ưa chuộng để học hỏi từ cách họ bắt đầu blog, đến các chủ đề và phong cách viết của họ. Blog của mình nhỏ bé và ít người biết đến. Tuy vậy, mình vẫn tự hào về điều đó, vì mình đã dám vượt qua nỗi sợ để bắt đầu làm những điều mình muốn.
Những lần thất bại không đếm xuể:
Mình bắt đầu chia sẻ bài viết của mình trên các nhóm viết lách, có những bài được người khác hoan nghênh, nhưng cũng có những bài chỉ được một vài người xem rồi im lặng. Thực ra, ngày ấy mình không quan tâm nhiều đến số lượng like hay bình luận, mình chỉ đơn giản nghĩ rằng “mình thích viết và muốn mọi người đọc”.
Lần can đảm nhất của mình với việc viết lách có lẽ là khi mình gửi bài ứng tuyển cho Báo Hoa Học Trò. Mình đã gửi bài ứng tuyển CTV hai lần (một bài vì quá lâu nên mình không tìm thấy) nhưng cả hai bài đều không nhận được phản hồi. Mình chỉ đơn giản nghĩ rằng “có lẽ mình đang đi hơi nhanh”.
Kết luận:
Thực ra, viết một bài như này không hề dễ dàng với mình bởi vì mình không có nhiều kinh nghiệm và thành tích để kể. Nhưng quan trọng nhất, mục tiêu của mình khi viết không phải là để được ngưỡng mộ, mà chỉ đơn giản là sở thích của mình. Hy vọng bài viết này có thể truyền đạt tinh thần đó đến bạn - những người còn ngần ngại trước sự thay đổi và khởi đầu. Mình hiểu rằng việc bắt đầu luôn khó khăn, luôn có nỗi sợ, nhưng nếu chỉ vì sợ mà không dám làm thì quá đáng tiếc. Hãy dũng cảm vượt qua nỗi sợ để bắt đầu, và mình tin rằng hành trình đó sẽ khiến bạn tự hào hơn bao giờ hết, như cách mình tự hào về hành trình vượt qua nỗi sợ viết của mình.