Bên cạnh những khoảnh khắc vui vẻ, trưởng thành cũng đồng điệu với cảm giác cô đơn, lạc lõng trong tình yêu và cuộc sống. Vì thế, ra đời những bài thơ buồn một mình. Nếu bạn đang trải qua cảm giác buồn bã, cô đơn, đừng bỏ lỡ bài thơ ý nghĩa này.
Bài thơ đơn côi, đầy ý nghĩa và sâu lắng
1. Lẻ loi
...một mình mênh mang, một mình lẻ loi
Một mình buồn bã, một mình ngồi nghĩ
Bình minh bừng sáng, một mình suy tư
Một mình ngồi ngắm hoàng hôn buông
Cuộc đời trôi qua một mình lặng lẽ
Sáng trưa chiều tối một mình ra đi
Nửa đêm tỉnh giấc một mình khóc lóc
Một mình đắm chìm trong dạ buông lơi...
(Thơ Trung Thanh - Nhóm: THƠ VÀ NHỮNG BÀI HÁT VƯỢT QUA THỜI GIAN)
2. Một lần dang dở
Em là người đã từng đắm chìm,
Một lần gặp nhau là duyên nợ ái tình!
Buồn vui, giờ đây em chỉ một mình,
Bạn bè từng lặng thinh và cô đơn!
Em đã trải qua nhiều ngày vui rực rỡ,
Chẳng ngờ những giọt mưa buồn rơi...
Em không ao ước cảnh đau buồn xa cách,
Gia đình xưa em luôn cố gìn giữ!
Em đã từ bỏ nhiều thứ trôi xa,
Chẳng còn gì ngoài lòng trăn trở...
Ước mơ xưa bay tới thiên đường,
Giờ tan vỡ thành biển đắng u hoài!
Anh có hiểu nỗi lòng em hoang mang?
Anh có chia sẻ cùng em khi im lặng?
Anh có hiểu hay chỉ coi nhẹ,
Người con gái đang bước lên đường dang dở?
Em không mong thêm một lần nữa phải gánh vác số phận,
Đã vỡ lỡ nên em sợ yêu!
Chỉ đôi khi tia nắng cuối trời,
Nhớ lại những lúc ân ái thương mến.....
.........
Cuộc đời em gánh chịu nỗi đau mãi mãi,
Hay một ngày hạnh phúc sẽ đến với em?
(Thơ Dinh Pham - Nhóm: THƠ VÀ NHỮNG BẢN TÌNH CA VƯỢT QUA THỜI GIAN)
Những dòng thơ cô đơn, những câu thơ buồn đầy nỗi lòng một mình
3. Thơ buồn một mình số 3
Một mình ngắm giọt sương mai
Một mình đối mặt với ngày dài buồn thẫn
Một mình cùng bóng đêm hiu quạnh
Cô đơn một mình giữa chiều dịu dàng
Một mình đứng giữa bóng đêm
Lặng lẽ bên thềm, ngắm trăng một mình
Ngồi một mình với nỗi bâng khuâng
Vơi vương một mình, lòng buồn chất chứa
Một mình đối mặt với những biến động
Nhặt nhạnh nỗi chán chường xung quanh một mình
Một mình nhìn nụ hoa kết trên cành
Hút nhịp một mình, hoa nở một mình
Nắng và mưa, mỗi lúc một mình
Thui thủi một mình, từ sớm đến trưa
Đón bình minh, một mình tận chân trời
Sương gió một mình, hoàng hôn một mình
Già cỗi héo hon, một mình trôi dạt
Rớt rụng linh hồn, tan tiêu một mình
Thương cả thế gian, một mình vấn vương
Hít thở hoang mang một mình lẻ loi!
(Thơ Duc Hoang - Group: THƠ VÀ NHỮNG TÌNH KHÚC VƯỢT THỜI GIAN)
- Xem thêm: Thơ cho bé 2 tuổi hay nhất
Sống một mình, đơn coi tựa bóng!
Sống một mình, ôm nỗi đơn côi sâu thẳm
Không phải vì nhớ nhung quá khứ xa xăm
Chỉ vì cảm thấy đau đớn đầy đủ rồi
Nên không muốn nuôi thêm nỗi buồn ơi!
Đôi khi lòng cảm thấy lạc lõng, hụt hẫng
Những kí ức xưa vẫn còn mãi vương vấn
Một cú sốc bất ngờ lại làm tổn thương
Bóp chặt trái tim dù đã cố quên đi
Sống một mình thật sự có lúc buồn bã
Ai cũng khao khát hạnh phúc và ấm êm
Bằng trái tim đầy nhiệt huyết và khát khao
Chẳng mong chờ kết thúc tan nát đau đớn
Chỉ tiếc rằng cuộc đời có vô vàn con đường
Mỗi người khác nhau là điều tất yếu
Không ai hoàn hảo trên mọi phương diện
Một người vui vẻ, người khác lại đau buồn
Sống một mình, ôm lấy nỗi lẻ loi.
(Thơ Bích Phương - Group: THƠ VÀ NHỮNG TÌNH KHÚC VƯỢT THỜI GIAN)
5. Một Mình
Lại một mình ta trở về trong con đường vắng vẻ.
Khói sương chiều phủ mờ tình cảm đơn côi.
Con đường quen, nay xa lạ bước chân.
Nơi đây, bước đi như người xa lạ.
Lời hẹn phai mà chia ly vội vàng.
Như lá xanh úa sớm đã rời cành.
Một mình anh ở lại nơi này.
Nỗi nhớ vẫn mãi theo bước tháng năm.
Hồn khói thuốc phả vào đêm vắng.
Giọt đắng nào giữa trời vô biên.
Lạnh lẽo trong lòng dù đã qua mùa đông.
Chắc chỉ vì tình không thể quên.
Một mình bước trên con đường vắng vẻ.
Rơi lệ hồn thầm lặng trước nỗi đau.
Giả vờ cười, giấu đi lòng hoang mang.
Mạnh mẽ bước qua nửa đời còn lại....
(Thơ Trần Khắc Mịch - Nhóm: THƠ VÀ NHỮNG TÌNH KHÚC VƯỢT THỜI GIAN)
Thơ một mình vẫn là điều tốt nhất
6. Một mình
Một mình tôi bước giữa cảnh cô đơn
Bất ngờ nhận ra biết bao uất hận
Tình yêu ấy chỉ còn nửa vẻ đẹp
Ta đã quên đi những ngày đã qua
Giữa đêm đen sương mờ nhạt hình bóng
Tôi lạc lõng giữa phố xá đông đúc
Bước chậm dưới ánh đèn khuya bóng dài
Trong lòng giông tố vẫn đang rối bời
Còn bao giờ mới tìm lại được lối
Quên hẹn ước, lời thề nơi đêm trôi
Trong lòng em đã từng chứa một nửa
Hai đứa giờ xa rời, mỗi ngả đường
Anh dại dột, lòng vẫn đau đầy vương
Đêm dài vẫn thấp thoáng vết thương còn đó
Tự gánh vác u uất mệt mỏi
Khi nào mới kết thúc, hỡi người
Những giọt buồn, nhớ rơi mãi
Rơi nhẹ nhàng trong cuộc sống bận rộn
Bản thân tự mình đột nhiên lạ lẫm
Chính mình phân thành hai hướng đi
Mộng mị trôi xa chẳng đáng gì
Hãy trả lại người ra đi hạnh phúc
Người bến kia, còn ta chìm trong đọng
Trải lòng mình bước trở lại cùng nỗi cô đơn.
(Thơ Lê Ngọc - Nhóm: THƠ VÀ NHỮNG BÀI HÁT VƯỢT THỜI GIAN)