Bài thơ mang tên Những khúc hát từ tàu, được lấy cảm hứng từ những sự kiện lịch sử quan trọng của dân tộc, đặc biệt là sự kiện khai phá và phát triển kinh tế ở vùng Tây Bắc. Dưới đây là nội dung chi tiết để bạn hiểu rõ hơn về tác phẩm này.
Tình yêu quê hương
Tây Bắc ơi! Bạn đã biết Tây Bắc
Khi con tim ta đượm hồn những chuyến tàu
Khi To quốc muôn đời hát vang khắp nơi
Tâm hồn ta chính là Tây Bắc, chẳng gì khác
Con tàu đó đi Tây Bắc, anh có đi không?
Bạn bè đi xa, anh ở lại đó
Anh có nghe tiếng gió ngàn hát lên
Bên cửa sổ? Tàu kêu gọi dưới ánh trăng
Đất nước bao la, cuộc đời anh hẹp hòi
Tàu đang chờ, sao anh chưa bước đi?
Không có bài thơ nào ở đây
Tâm hồn anh mong chờ gặp nhau ở nơi xa
Trên vùng Tây Bắc! Mười năm trôi qua ở Tây Bắc
Lãnh thổ cao cả đã chứng minh sự dũng cảm
Nơi mà máu và tinh thần chúng ta đã lan tỏa
Bây giờ, mọi thứ đã chín rộ trên cánh đồng mùa xuân
Ơi cuộc kháng chiến! Mười năm như ngọn lửa bùng cháy
Và nghìn năm sau, đó là ngọn đèn soi đường
Con đã bước đi nhưng con cần phải tiếp tục bước đi
Để con quay về và gặp mẹ yêu thương một lần nữa
Con trở về gặp nhân dân như nai về tổ
Cỏ xanh, chim hót chào mừng mùa xuân
Như đứa trẻ đang chờ mong sữa mẹ
Chiếc nôi ngừng lại, nhưng bàn tay sẵn sàng đón con về
Con nhớ anh, người anh lính du kích
Chiếc áo nâu trên đường về từ chiến trường
Chiếc áo nâu đã trải qua bao thăng trầm
Đêm cuối cùng, anh gởi lại cho con
Con nhớ em, người em ở quê nhà
Rừng già em bao la, rừng sâu em đợi chờ
Bản Na sáng, bản Bắc chiều
Mười năm trôi qua, vẫn chưa thấy một chữ từ em
Mẹ ơi, con nhớ mẹ! Tóc mẹ bạc phơ
Năm tháng con gặm nhấm đau khổ, mẹ bên con qua từng mùa
Con không phải là dòng máu của mẹ
Nhưng suốt đời con ghi nhớ lòng biết ơn mẹ
Nhớ những bản làng sương giăng, nhớ những đèo đá mây phủ
Những nơi mà khi đi qua, lòng ta lại đầy yêu thương
Khi ta còn ở đó, đó mới là nơi ta gọi là nhà
Nhưng khi ta ra đi, tâm hồn ta đã hoá là một phần của đất đai!
Anh đột ngột nhớ em như đông về nhớ cái lạnh
Tình yêu của chúng ta như cánh hoa kiến vàng
Như mùa xuân đến, lông chim rừng lại trở nên rực rỡ
Tình yêu biến đất trở thành quê hương thân thương
Anh nắm tay em trên con đường chiến dịch sắp kết thúc
Chia xôi nuôi quân em trong bóng rừng
Tháng ngày ở Tây Bắc không biết ngày tháng
Bữa xôi đầu vẫn in đậm hương vị đất trời
Là đất nước gọi ta hay trái tim ta tự nguyện?
Tình yêu em đang chờ, tình yêu của mẹ vẫn nguyện cầu
Con tàu hãy đưa ta trở về nơi mà ta gọi là nhà
Mắt ta mong mỏi nhìn thấy mái nhà đỏ rực
Mắt nhớ gương mặt, tai nhớ tiếng nói
Mùa gặt đang về, lúa chín rì rào trên cánh đồng
Con đường đi, tay nắm chặt nhau
Mặt đất nồng nàn mùi cỏ cây, mùi đất nắng
Máu của nhân dân đã rơi xuống đất trong mười năm
Tây Bắc ơi, bạn là mẹ của những ước mơ
Mười năm chiến tranh, hồn quê mình tan nát trong ngọn lửa
Nay khi trở về, ta lấy lại những gì thuộc về mình
Lấy cả những ước mơ! Ai nói rằng con tàu không có giấc mơ?
Mỗi đêm không có ánh trăng sáng
Lòng ta giống như con tàu, ta cũng đắm chìm trong những ước mơ
Mặt hồng của em giữa suối mát mẻ của mùa xuân