Sau khi tốt nghiệp, tôi không theo đuổi nghề vẽ mà chọn làm kỹ sư cho nhà máy thủy điện. Thời gian rảnh rỗi, tôi thường xuyên cầm bút vẽ vì không được phép sử dụng điện thoại khi trực máy. Niềm đam mê nghệ thuật từ thuở nhỏ dần trỗi dậy. Mỗi khi ngắm nhìn các tác phẩm của họa sĩ nước ngoài, tôi cảm thấy bất ngờ và rung động. Những bức tranh đẹp khiến tôi cảm nhận một cảm xúc khó diễn tả. Tôi ngưỡng mộ họ và mong muốn có thể làm được như họ. Tôi quyết định học vẽ, mặc dù không có lớp vẽ theo sở thích, chỉ có lớp ôn thi đại học.
Bắt đầu với việc tạo hình từ thạch cao, ban đầu tôi vẽ không thành công. Nhờ sự hướng dẫn tận tình của thầy giáo, kỹ năng vẽ của tôi dần được cải thiện. Mỗi tuần, tôi dành thời gian học vẽ hai buổi. Dù phải đi làm cả ngày, buổi tối tôi vẫn mang theo sách và cặp bút đi học vẽ. Mọi người thường nhận xét tôi như một người mơ mộng, không lo lắng về công việc mà chỉ say mê vẽ vời.
Ngoài thời gian học tại lớp vẽ, tôi còn vẽ liên tục ở nhà và tại công ty mỗi khi có cơ hội. Nhờ đó, trình độ vẽ của tôi tiến bộ nhanh chóng. Bây giờ, tôi được thầy giáo tin tưởng để hướng dẫn các bạn xung quanh. Cảm giác hạnh phúc khi thấy mình tiến bộ và nhận được sự khen ngợi từ mọi người khiến tôi cảm thấy trẻ trung như thời sinh viên. Tôi cảm thấy công việc này mang lại ý nghĩa cho cuộc sống. Tôi tin rằng để tiến xa hơn và trở thành một họa sĩ giỏi, tôi cần phải học hỏi từ những người đi trước ở Hà Nội.
Trong thời gian này, công ty Canon mời tôi tham gia phỏng vấn. Tôi đi khám sức khỏe, chuẩn bị hồ sơ và đến Hà Nội với mục đích làm việc và tiếp tục học vẽ. Mặc dù không hứng thú lắm với công việc đó, nhưng tôi chấp nhận vì cần phải kiếm tiền trước. Tuy nhiên, cuộc sống không như là mơ, tôi thất bại trong vòng phỏng vấn tiếng Anh và gặp nhiều khó khăn tài chính. Tôi buộc phải về quê vài lần để vay tiền của bạn bè.
Tôi không muốn phụ thuộc vào gia đình nên dần dần tôi hình thành thói quen tiết kiệm. Tôi chuyển đồ từ quê xuống phòng trọ. Trình độ vẽ của tôi cũng đã khá tốt và tôi bắt đầu nhận các đơn vẽ thuê. Mỗi bức tranh được vẽ đều là nguồn thu nhập để tự nuôi sống bản thân. Mỗi khi đi qua cây đa cổ thụ gần nhà, tôi luôn cầu nguyện và khẳng định với bản thân rằng: Tôi sẽ thành công! Tôi sẽ cố gắng hết mình! Xin các vị thần giúp đỡ!
Các tác phẩm mà tôi chia sẻ trên mạng xã hội nhận được sự quan tâm và chia sẻ từ mọi người. Một người từng đề xuất tôi dạy vẽ, sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng lớp vẽ của tôi đã ra đời. Tôi mua một số tượng thạch cao về dạy trong phòng trọ. Từ một học viên, rồi là ba, sau đó là mười, số lượng học viên ngày càng tăng, tôi đã chuyển từ phòng trọ ở tầng 1 lên tầng 2, sau đó là tầng 3 và 4, đến những căn phòng gần trung tâm thành phố hơn. Ngoài việc dạy trực tiếp, tôi cũng mở lớp học trực tuyến, giờ đây tôi có thể dạy vẽ cho mọi người trên khắp cả nước. Sau khi mở lớp, tôi nhận ra có rất nhiều người giống như tôi, đam mê vẽ nhưng bị cuốn hút bởi công việc và cuộc sống hàng ngày.
Bây giờ, tôi có thể chi tiêu thoải mái hơn, tiết kiệm tiền và mua những thứ mà tôi thích. Thời gian của tôi trở nên tự do hơn, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng trong tương lai, nếu tôi có nhiều tiền hơn, giàu có hơn, tôi vẫn sẽ tiếp tục vẽ, tạo ra những tác phẩm đẹp mắt mà tôi từng ngưỡng mộ, mặc dù không vì mục đích nào cả.