
Leonardo da Vinci, đứa con ngoài giá thú, sinh ra tại thị trấn Vinci, Ý. Quá trình kết hợp gen giữa cha mẹ ông đã tạo ra một thiên tài với tầm nhìn phi thường, người nhìn thấy trước tương lai và những điều không ai tưởng tượng nổi. Mọi thế hệ đều ngưỡng mộ trí tuệ của ông.
Chính Leonardo da Vinci đã tạo nên kiệt tác: 'Bữa tiệc cuối cùng' mà nhân loại vẫn chiêm ngưỡng đến ngày nay.
Căn phòng chứa bức họa 'Bữa tiệc cuối cùng' từng là nhà bếp và phòng ăn cho những người làm việc tại tu viện St. Mary of Grace, nằm gần một ngọn đồi đá. Leonardo phủ lên mặt đá một lớp thạch cao, rồi thêm lớp nữa để tạo bề mặt nhẵn. Sau đó, ông dùng sơn gốc chì màu trắng để mô tả ánh sáng qua các cửa sổ trong tranh, rồi phủ phần còn lại bằng màu acrylic.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất của bức tranh là:
Nhân vật đầu tiên Leonardo da Vinci chọn vẽ là Chúa Giê-su. Ông cần tìm một người ở Milan, Ý để làm mẫu. Da Vinci không hề qua loa trong việc này, ông tìm đến các tu viện và nhà thờ, quan sát mọi người tham dự thánh lễ. Ông tìm kiếm một khuôn mặt nhân hậu, toát lên vẻ thánh thiện. Cuối cùng, ông chọn được một chàng trai trẻ. Chàng trai đồng ý và quá trình vẽ 'Bữa tiệc cuối cùng' bắt đầu.
Người mẫu cho khuôn mặt Chúa Giê-su được đưa vào phòng ăn của tu viện. Bức tường lúc này vẫn trống trơn. Sau khi làm mẫu xong và rời đi, người này chỉ thấy hình Chúa Giê-su trên tường, phần còn lại vẫn trống.
Kinh thánh có viết: “Một người trong anh em sẽ phản bội Thầy”.
Sau khi hoàn thành hình ảnh Chúa Giê-su, Da Vinci tiếp tục vẽ mười một tông đồ trong ba năm tiếp theo. Mỗi người có khuôn mặt, dáng người và tư thế ngồi đặc biệt. Họ đang hỏi nhau: “Ai trong chúng ta sẽ phản bội Thầy?”
Đến cuối năm thứ ba, bức họa gần như hoàn thành, chỉ thiếu gương mặt và hình dáng của Giu-đa (kẻ phản bội Chúa Giê-su). Da Vinci muốn tìm một khuôn mặt độc ác nhất ở Milan để làm mẫu vẽ Giu-đa. Lần này, ông không đến tu viện hay nhà thờ, mà tìm đến những nơi nguy hiểm nhất trong thành để tìm kiếm gương mặt xấu xa nhất. Ông đến các nhà tù và trại giam, tìm những tên tội phạm suy đồi nhất.
Cuối cùng, Da Vinci đã tìm thấy người mà ông muốn: một tên tội phạm từng ngồi tù, sống trụy lạc.
Da Vinci tiếp cận và yêu cầu hắn làm mẫu vẽ Giu-đa. Hắn đồng ý và theo Da Vinci vào tu viện, bước vào một phòng ăn nhỏ. Hắn sững sờ, nhận ra mình đã từng đến đây. Ba năm trước, khi bức họa chỉ có khuôn mặt từ bi của Chúa Giê-su.
Hắn nhìn vào phần thân người đã được vẽ xong. Bàn tay của người đó đang nắm chặt một túi chứa ba mươi đồng bạc, biểu tượng của kẻ phản bội Chúa Giê-su. Trên bàn còn có một dĩa muối nhỏ bị lật úp, dấu hiệu thời đó cho thấy người đầy tớ sẽ phản bội chủ nhân.
Đột nhiên người đàn ông ôm đầu hét lên: “Ba năm trước, tôi đã bước vào căn phòng này với ông và ông yêu cầu tôi làm mẫu vẽ khuôn mặt Chúa Giê-su. Giờ đây, sau ba năm, ông lại yêu cầu tôi làm mẫu vẽ khuôn mặt Giu-đa!”, Da Vinci cũng sững sờ vào giây phút đó.
Đó là bí ẩn trong bức họa 'Bữa tiệc cuối cùng' của Da Vinci. Một người đàn ông từng mang khuôn mặt thánh thiện đã sa đọa và suy tàn đến mức gương mặt và làn da nhăn nheo của hắn đã tố cáo tội ác ẩn chứa trong trái tim.