Sau đó, mình gặp cô Di, cũng là giáo viên ở Ams. Ban đầu mình ghét học cô vì cô yêu cầu học sinh phải suy nghĩ và giải trình ý kiến một cách tự nhiên. Điều này là thách thức lớn với mình khi đã quen với việc đọc chép. Nhưng cô đã thay đổi cách mình suy nghĩ và cảm nhận về văn chương. Từ đó, mỗi buổi học với cô Di là một trải nghiệm thú vị.
Khi mình sang Mỹ, mình thấy giá trị của việc suy nghĩ và không để bản thân trở nên lười biếng, cả trong văn chương lẫn trong cuộc sống.
Nói điều này có ý nghĩa gì vậy?
Để viết tốt, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật và hướng tới mục tiêu. Dù nhân vật ở trong tiểu thuyết hay thực tế.
Có những bài viết khiến người đọc cảm thấy đồng cảm, thậm chí có trường hợp một em học sinh sau khi đọc bài của tôi nói: 'Đúng là điều tôi muốn nói.' Đó là minh chứng lớn nhất cho việc đặt mình vào tình huống của từng đối tượng mà ta viết.
Để làm được điều đó, cần phải quan sát và suy ngẫm sâu về nhân vật và hành động của họ: nguyên nhân, thói quen, hậu quả suy nghĩ, v.v. trước khi bắt đầu viết bất kỳ điều gì.
Đừng ngần ngại dự đoán. Sau khi đọc ba chương đầu của một cuốn sách, hãy dự đoán xem nhân vật bạn thích sẽ hành động như thế nào trong hai chương tiếp theo. So sánh dự đoán với thực tế sau một thời gian, xem cái nào hợp lý và gần gũi hơn với thực tế.
Trong cuộc sống hàng ngày, cẩn thận quan sát mọi người và dự đoán phản ứng của họ trong các tình huống cụ thể (ví dụ: khi nhận nhầm đồ uống trong đơn hàng).
Dần dần, bạn sẽ ghi chép lại thông tin về thói quen, hành vi, và phân loại hành động của con người vào các nhóm khác nhau. Điều này hoàn toàn khác biệt so với việc phê phán một người, vì nó tập trung vào hành động và tâm trạng với mục đích hiểu biết và đồng cảm.
Khi đã hiểu sâu sắc, đồng cảm và suy nghĩ theo cách của nhân vật, viết sẽ trở nên tự nhiên hơn. Việc này cũng giúp mình không chỉ tập trung vào suy nghĩ và cảm xúc của mình, mà còn mở lòng hơn với thế giới xung quanh.
- Thực ra, việc trích dẫn không phải là một kỹ thuật viết tốt.
- Trích dẫn chỉ hữu ích khi bạn hiểu rõ tại sao người nổi tiếng đó nói như vậy và chia sẻ được cảm xúc của mình với câu nói đó.
Ví dụ, trong một bài viết của tôi, mình không quan trọng việc nhiều người đăng bài mà không ghi nguồn, mình đã từng trích dẫn một câu này:
“Tôi không quan tâm họ lấy ý tưởng của tôi... Điều mà tôi quan tâm là họ không tự có ý tưởng của riêng họ”.
- Nikola Tesla -
Chỉ với một câu trích này, tôi đã phải giải thích trong bài:
Tesla bị Marconi đánh cắp ý tưởng về sóng truyền phát thanh như thế nào (văn cảnh)
Nhưng mình phục Tesla vì ông không kiện Marconi cho đến khi ông cần tiền để thực hiện một ý tưởng lớn hơn cho nhân loại. Tôi cảm động vì đây không phải lần đầu tiên ông làm việc vì lợi ích của nhân loại. Trước đó, Tesla đã từ bỏ toàn bộ quyền sở hữu về dòng điện xoay chiều chỉ để phổ cập cho mọi người (cảm xúc)
Nhìn chung, câu trích dẫn này chỉ làm phong phú thêm cho cuộc tranh luận 'Bản quyền là vì cá nhân hay vì lợi ích của nhân loại' của tôi. Nó là điểm nhấn minh họa chứ không phải ý chính của bài viết.
Điều mình muốn đề cập ở đây về việc viết là:
Trước hết, hãy nắm vững ý tưởng và cảm xúc của bạn. Sau đó, hãy bắt đầu viết.
Khi đã có kết cấu cơ bản, bạn có thể tìm kiếm thêm câu chuyện hoặc trích dẫn để bổ sung cho bài viết.
Mỗi khi thêm vào một câu trích dẫn hoặc câu chuyện, hãy đọc kỹ và cảm nhận được ngữ cảnh và tình cảm ẩn sau những từ ngữ đó. Viết một bài viết không có bằng chứng nhưng đầy cảm xúc cũng tốt hơn việc viết một bài có bằng chứng nhưng thiếu sự chân thành.
Nếu bạn xem cách mình trình bày về “Hiệu ứng Dunning Kruger” nhằm tránh hiểu nhầm của người khác sau khi họ xem đồ thị về ứng dụng của DK, bạn sẽ hiểu rằng sự tìm hiểu này cần sự chân thành và chi tiết tới mức nào.