Con trai thấy mẹ luôn bận rộn, có vẻ không hài lòng, nói: Tại sao mẹ luôn làm nhiều việc vậy? Và lại toàn những việc không được trả tiền.
Tôi đã giải thích cho con: Khi con gặp may mắn và thành công, hãy chia sẻ niềm vui đó với những người khác. Khi con được ai đó giúp đỡ, không cần phải trả ơn ngay lập tức, nhưng con có thể giúp đỡ người khác khác, với một người hoàn toàn khác. Đó mới là sự công bằng.
Không cần phải nói thêm gì, con trai đã đi rửa bát.
Tôi cảm thấy mình là một người may mắn. Tôi không sinh ra là người thông minh. Nếu tôi thông minh, tôi đã không bị đuổi sang lớp dốt nhất từ lúc tôi học lớp 1. Tôi cũng không phải là người khéo léo hay giỏi tính toán. Tôi luôn bận rộn đến mức không có thời gian để dạy dỗ con tôi, nhưng chúng tự giác học tập, và luôn gặp được những người bạn tốt, thầy cô tốt, thậm chí cả phụ huynh của bạn cũng rất tốt, tìm kiếm thầy giỏi cho chúng học, đưa đón chúng, và khích lệ, động viên chúng không kém gì người thân trong gia đình. Những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều nhờ vào may mắn, nhờ rất nhiều người giúp đỡ, thậm chí đôi khi tôi cảm thấy như có một bàn tay nào đó luôn sắp xếp mọi thứ, và tôi luôn thầm cảm ơn 'cái gì đó' mà tôi không biết là gì, đã luôn im lặng chỉ dẫn cho tôi điều tôi nên làm và che chở tôi khỏi những rủi ro, mang lại cho tôi những cơ hội không ngờ tới.
Khi tôi ở San Francisco và muốn đến Moraga bằng tàu điện, vì nó là phương tiện rẻ nhất, từ điểm dừng xe bus, tôi mải mê tìm đường đến ga tàu. Nhưng tôi không hiểu vì sao tôi luôn đi lạc. Tôi đã tìm kiếm trên Google mọi cách, nhưng đầu óc tôi vẫn bối rối, đi lang thang, không thể đến được đích. Khi đến ga tàu điện ngầm, tôi vất vả để đưa tiền vào máy bán vé tự động. Rồi đột nhiên, có nhiều cảnh sát xuất hiện, với súng ống trông rất đáng sợ. Họ phong tỏa toàn bộ nhà ga và đưa ra 2 người đàn ông nằm trên cáng. Nhà ga thông báo rằng có một vụ xả súng trên chuyến tàu vừa qua, vì vậy họ phải phong tỏa toàn bộ khu vực. Nếu tôi đến sớm hơn một chút, tôi đã ở trên chuyến tàu đó. Một người mới đến Mỹ, vẫn chưa hết jet lag và không quen nghe tiếng Anh, nếu phải đối mặt với một vụ xả súng, tôi không biết mình sẽ xử lý thế nào.
Nguồn ảnh: Pinterest
Mỗi khi đối mặt với thử thách, tôi luôn cảm thấy như có ai đó đang giúp đỡ. Một người hoàn toàn xa lạ sẽ xuất hiện đột ngột và chỉ cho tôi biết cách giải quyết vấn đề. Điều này đã xảy ra nhiều lần trong cuộc sống, làm cho tôi phải tin rằng mình thực sự may mắn.
Có lần tôi gặp một người bạn làm tổng giám đốc của một công ty dược lớn, sinh năm 1983. Người đó nói: 'Công ty của tôi muốn tạo ra giá trị thực sự. Tôi nghĩ rằng tiền mà chúng ta kiếm được thực sự không phải là của chúng ta. Tiền đó thuộc về cộng đồng, về xã hội. Chúng ta chỉ là người tạm thời giữ số tiền đó trong một thời gian ngắn. Dù có giàu có thêm, chúng ta cũng không thể tiêu hết số tiền của mình. Ngoài ra, không ai sống mãi mãi để giữ số tiền đó. Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Chúng ta chỉ là một phần nhỏ trong vận hành của xã hội'.
Không phải ai cũng hiểu điều này. Nhiều người vẫn tiếp tục tham lam, chiếm đoạt và tích trữ, thậm chí gây ra rắc rối, và trở nên giàu có hơn. Nhưng tôi đã thấy nhiều người như vậy cuối cùng cũng phải chấp nhận mọi thứ bị mất đi và trở thành người không có quyền lực, không có tài sản. Tôi là con của một ông bố là bác sĩ, từ nhỏ tôi đã thường xuyên nghe về bệnh tật và cái chết. Cái chết không phân biệt ai. Bệnh tật cũng vậy. Vì vậy, tôi sớm nhận ra bài học về sự phù du. Vì vậy, tôi biết cách giữ đủ.
Nguồn ảnh: Pinterest
Nếu mọi người đều nhận ra rằng họ chỉ là một phần nhỏ trong vận hành của xã hội, của tạo hóa, như trong một hệ sinh thái, chúng ta sẽ sống thảnh thơi và biết cách buông bỏ nhiều hơn. Trong một hệ sinh thái, con thỏ biết rằng nó ăn lá cây, rồi nó lại là thức ăn cho một loài khác. Cây biết rằng khi chết, nó sẽ phân hủy thành đất hoặc trở thành nhà cho những loài cây khác. Không có sự sống nào là vĩnh viễn, và tất cả đều phụ thuộc vào nhau. Và tự nhiên luôn cân bằng, bạn nhận được điều này thì bạn phải cho đi điều khác. Đó có lẽ là lý do tại sao khi bạn bước vào một bãi cỏ, rừng cây, hoặc mặt biển, sống trong tự nhiên, bạn luôn cảm nhận được năng lượng của sự cân bằng, yên bình, và hòa hợp.
Điều đơn giản nhất mà tôi có thể dạy cho con cái, thông qua những hành động của mình, là sống một cuộc đời khiêm tốn, như một cây trong rừng sâu, biết đủ, và nhận ra rằng mình chỉ là một phần nhỏ bé của cuộc sống này thôi.