Từ khi còn nhỏ, tớ đã ao ước lớn lên nhanh để có thể khám phá thế giới, đi du lịch, trải nghiệm văn hóa ở nước ngoài và gặp gỡ bạn bè từ khắp nơi để mở rộng kiến thức của mình.
Do đó, tiếng Anh luôn là một môn học mà tớ rất yêu thích, mặc dù thời điểm đó tớ không có nhiều điều kiện như bây giờ.
Tớ thích nghe người nước ngoài nói chuyện (mặc dù không hiểu gì), tớ ngưỡng mộ những người có thể nói tiếng Anh lưu loát, và khi thấy những người đi săn tây, tớ cũng từng ước mơ được trải nghiệm điều đó một lần.
Tuy nhiên, thời điểm đó tớ còn rất nhút nhát, thậm chí việc trả lời câu hỏi trong tiết tiếng Anh cũng là một điều khó khăn với tớ. Tớ luôn trách bản thân vì đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Sau đó, khi tớ lớn hơn một chút, tớ rời khỏi làng quê, đến với một thành phố lớn hơn là Hà Nội. Tớ quen biết nhiều người giỏi, tự tin nói tiếng Anh lưu loát, điều đó khiến tớ có động lực luyện tập hơn rất nhiều.
Tớ nhớ mãi hình ảnh một cô bé, một mình đi săn tây, 12 giờ trưa nắng chang chang, tay cầm ống sữa, cái bánh mì ăn lót dạ cho đỡ đói. Tớ không dám mua đồ ăn xung quanh Hồ Gươm vì nó rất đắt so với đứa sinh viên nghèo như tớ.
Tớ còn nhớ rõ những ngày vào mùa đông trời lạnh gần 10 độ, vẫn một mình thức dậy lúc 6 giờ để đến điểm hẹn đón khách đúng giờ, hay cả những đêm sau khi đi tour về, tớ ngồi ở Hồ Gươm bật khóc vì quá mệt, quá áp lực.
Nhưng không sao, tớ hiểu, xuất phát điểm của tớ thấp hơn mọi người, vậy tớ có lí do gì để không cố gắng chứ?
Rồi dần dần, tour đầu tiên hoàn thành, rồi liên tiếp nhiều tour nữa, tớ được gặp gỡ, tiếp xúc với vô số bạn bè trên thế giới, mỗi người đều có những câu chuyện, cá tính riêng.
Nhưng điều quan trọng là tớ không chỉ được gặp vô số người nước ngoài mà tớ còn được gặp rất nhiều cô bác, ông bà siêu dễ thương ở Hà Nội, những người ven quán trà đá, quán nước, tất cả họ đều kể cho tớ nghe rất nhiều thứ cực kì thú vị và cuốn hút.
Tất cả những điểm giao ấy, có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều người, tớ chỉ gặp duy nhất một lần trong đời, nhưng tất cả những gì tớ học hỏi được, đã góp phần điểm thêm những bông hoa xinh trên con đường trưởng thành của tớ.
Từ một đứa siêu nhút nhát, tớ không còn sợ giao tiếp, tớ không còn sợ nói chuyện với người nước ngoài, tớ có thể dẫn được tour lên đến chục người. Với tớ, đó thực sự là một kỳ tích!
“Kỳ tích luôn xảy ra với những người tin rằng nó tồn tại”
Đúng vậy, mỗi chúng ta, đều có thể tạo nên kỳ tích cho riêng mình, miễn là chúng mình chăm chỉ, bền bỉ, và tin vào bản thân thật mãnh liệt, cậu nhé!